Wednesday, October 31, 2007

Chép chơi xếp hình



Chép chơi xếp hình này. Bộ xếp hình mới mua được 1 ngày, có 10 miếng hình ôtô các loại. Thế mà chỉ sau 1 ngày Chép đã xếp được đúng chỗ của 10 miếng ghép, làm Bố mẹ cứ tròn xoe mắt. Mẹ nghĩ là con trai nhớ được vị trí của các hình ôtô, chứ chưa chắc đã nhìn được hình. Nhưng đến ngày thứ 2 thì Chép xếp nhanh hơn hẳn. Mà đây là trò dành cho trẻ 3 tuổi trở lên đấy. Kể ra Chép của mẹ cũng tinh mắt và có trí nhớ tốt phết nhỉ. Cái chính là Chép cảm thấy rất hứng thú với các trò liên quan đến ôtô. Con trai của mẹ giỏi lắm (mà chắc bà mẹ nào cũng nghĩ về con trai của mình như thế nhỉ, hihi)

Monday, October 29, 2007

Phân biệt to, nhỏ

Bây giờ Chép biết so sánh cái gì to và cái gì nhỏ rồi, Chép dùng từ tiếng Nhật おおきい、ちっちゃい để diễn đạt. Chẳng hạn đi ngoài đường, thấy chiếc xe bus hay xe tải nào chạy qua thì Chép kêu to lên ooki ôtô, ooki. Còn các loại xe khác như xe con hay xe 12 chỗ Chép đều xếp vào loại bé ちっちゃい. Thế là suốt dọc đường từ nhà trẻ về nhà cứ luôn mồm hết おおきい rồi lại ちっちゃい. Ở nhà, Chép có bảng ghép hình ôtô và xe máy, Chép chọn cái hình ôtô bé để ghép vào chỗ bé, cái to ghép vào chỗ to, nhưng Chép vẫn chưa biết nhìn hình nên chưa ghép đúng vị trí của từng cái. Chép chỉ ghép đúng 2 cái, đó là hình 1 chiếc xe máy, và hình 1 chiếc ôtô nhỏ nhất. Hình như Chép ghi nhớ 2 vị trí này rồi nên ghép khá nhanh.
Mẹ vẽ hình con cá to và con cá bé để Chép phân biệt này. Mà mẹ vẽ kém lắm nên chỉ vẽ được hình con cá là Chép nhận ra ngay, còn những hình khác thì Chép toàn quay ra nhìn mẹ, ra chiều hỏi "đây là cái gì thế", làm mẹ đến là buồn cười.
Có cái bánh nào Chép thích ăn mà chỉ bẻ cho Chép 1 miếng bé là nhất định Chép không chịu, đòi bằng được nửa to hơn. Tham ăn thế không biết.

Friday, October 26, 2007

Tự mặc bỉm và mặc quần

Dạo này con hay làm mẹ bực mình vì cứ mỗi lần ị xong hay tắm xong là không thể nào mặc được bỉm cho con. Con cứ trùng trục như thế chạy đi khắp nhà làm mẹ phải chạy đuổi vòng quanh. Có hôm mãi không mặc được, con tè luôn ra cả nhà, cả đệm. Mẹ cáu quá, quát thì con mếu ngay, trông đến khổ, nhưng như thế thì còn mới chịu để im cho mẹ mặc.
Nhưng tối nay thì hơi khác 1 tí. Đầu tiên Chép cũng không cho mẹ mặc bỉm, cho nên mẹ đưa cho Chép bảo Chép tự mặc, còn mẹ thì ngồi hướng dẫn. Thế là Chép tự xỏ được 2 chân vào bỉm, rồi đứng lên và tự kéo bỉm lên. Sau đó mẹ đưa cho cái quần thì xỏ được 2 chân vào quần, và lại đứng để kéo lên, một cách rất thành thạo. Thực ra trước đây có lần Chép cũng xỏ chân được vào, nhưng chưa lần nào làm một cách xuất sắc như lần này. Mẹ vui quá khen con trai thì con trai cười hềnh hệch, tít cả mắt lại. Không biết lần sau con có làm được như thế không nhỉ. Dù sao cũng phải ghi nhận thành tích này của con trai mới được.

Thursday, October 25, 2007

Con trai tròn 22 tháng

Lâu lắm rồi mẹ chẳng để ý gì cả đến ngày tháng tuổi của con, chẳng bù cho năm đầu tiên mẹ cứ tính từng ngày một. Thế mà hôm nay con đã tròn 22 tháng rồi đấy, nhanh quá con trai ạ. Từ lúc có con, mẹ cứ thấy thời gian trôi nhanh vùn vụt, chả trách mà mẹ già đi nhanh, con nhỉ (câu này là Bố hay nói nhất đấy). Bây giờ thì mẹ đang ngồi ở trường, còn con thì chắc vừa ngủ trưa dậy ở nhà trẻ. Thấy thương và nhớ con trai quá, 6 ngày 1 tuần mẹ bắt đi nhà trẻ. Buổi tối về nhà với mẹ thì mẹ hết nấu cơm, dọn nhà, có khi lại chúi mũi vào chát chít mà để con trai chơi 1 mình. Mẹ hư con nhỉ.
Mấy hôm nay con lại phải uống thuốc ho và kháng sinh vì nước mũi chảy nhiều quá, tai bên trái cũng hơi nhìn thấy mạch máu, nghĩa là có dấu hiệu hơi bị viêm. Uống thuốc vào thì con lại bị đi ngoài, hôm qua đi đến 5 lần. Không biết hôm nay đã hết chưa. Dạo này con lại còn hay nhõng nhẽo nữa, hơi 1 tí là mếu máo và chảy nước mắt ngay lập tức. Càng lớn con phải càng chứng tỏ mình đàn ông chứ.
Thôi, 2 mẹ con mình sẽ cố gắng ngoan hơn nhé. Cả papa nữa.

Tuesday, October 23, 2007

Chép hiểu rồi ạ!

Chẳng hiểu từ bao giờ papa dậy Chép nói được từ "hiểu" khi papa hỏi "Con đã hiểu chưa?". Nhưng dần dần thấy papa hỏi nhiều quá, Chép trả lời như lấy lệ, trả lời rất nhanh, thậm chí còn chưa nghe hết là papa bảo gì, đã "con hiểu", đôi khi lại còn nói ngọng thành "hiêu" hay "hiệu" nghe đến là buồn cười.
Chẳng hạn như Chép hay bật tắt cái công tắc bếp điện của mẹ, papa mắng bảo "Con không được làm thế nhé, đã hiểu chưa". Thế là ngay lập tức ông con trả lời "hiêu, hiêu", nhưng vẫn cứ nhơn nhơn, thỉnh thoảng lại ra bật tắt 1 tí.
Có lúc papa giải thích cho Chép 1 cái gì đó rất khó, đại loại như là sửa chữa đồ điện tử gì đó, papa hỏi "Con đã hiểu chưa?", lại ngay lập tức "hiêu, hiêu" như 1 cái máy, làm mẹ cũng đến phát phì cười. Đến mẹ còn chịu chả hiểu nữa là ông con mới tí tuổi đầu thế kia.
Phải rèn cho con biết trả lời nghiêm chỉnh mới được, nhưng làm thế nào nhỉ???

Saturday, October 20, 2007

Bỏ bú bình

Hồi đi Pháp, mẹ không đem bình sữa của Chép theo, dự định là sẽ nhân dịp này bắt Chép bỏ bú bình. Vì bú bình lâu quá cũng không tốt. Nhưng chính vì thế mà ở nhà dì Thu, cho Chép uống sữa tươi rất khó. Uống bằng cốc nên Chép chẳng chịu uống nhiều, cứ uống được 1 ngụm thì lại chạy đi chơi. Buổi tối trước khi đi ngủ cũng thế, cùng lắm là uống được vài ngụm. Chú Jerome phải mất công mua hẳn cho Chép 1 cái bình sữa khác mà Chép cũng chẳng chịu uống, vì nó khác cái bình ở nhà. Thế là thôi kệ, chẳng uống thì thôi.
Về đến nhà, mẹ lại thử rót sữa tươi vào bình cho Chép bú trước khi đi ngủ xem sao, thì thấy cu cậu cũng uống, nhưng vừa uống vừa day day cái núm nghịch. Những hôm sau thì chẳng uống hết bình, toàn để thừa. Thế là cắt luôn. Không bình nữa. Vài hôm thấy cậu cũng chẳng đòi gì. Thế là ổn. Bỏ được bú bình là tốt. Nhưng vẫn uống ít sữa tươi trước khi đi ngủ. Các cô còn khuyên không nên uống sữa trước khi đi ngủ cơ. Nhưng uống cho nó có thêm ít calci con nhỉ, không Chép-kun của mẹ lại lùn thì khó lấy vợ lắm, hihi.

Tuesday, October 16, 2007

Cái gì cũng mẹ


Chép-kun dạo này biết nhiều hơn rồi, nhưng càng biết nhiều thì càng khó bảo, thế mới khổ. 1 trong những trò mới của Chép là "cái gì cũng mama". Papa tắm cho Chép xong, muốn lấy khăn lau người và mặc quần áo cho Chép thì còn lâu nhé, không thể động vào người Chép, còn mồm Chép thì kêu toáng lên "mama, mama" để bắt mama vào lau người và mặc quần áo cho, cho dù là mẹ đang làm gì.
Papa xúc sữa chua cho Chép thì Chép cũng không chịu, gạt tay papa ra, đòi phải đưa hộp sữa chua cho mama xúc cho thì mới chịu ăn tiếp. Chả hiểu con có lý do gì mà lại "phân biệt đối xử" thế.
Đến tối, papa vỗ lưng để ru Chép ngủ, Chép cũng không cho, đòi mẹ phải xoa lưng cho cơ. Hay là tay papa cứng quá Chép không thích nhỉ.
Mẹ thì nhiều lúc muốn được nghỉ 1 tí ông con cũng không cho, yêu mẹ quá làm mẹ mệt thế đấy. Papa thì nhiều lúc tức lắm, vì bị ông con "hắt hủi". Nhưng mà Chép thích được papa đến nhà trẻ đón này, thích được cưỡi lên lưng papa để đi nhong nhong này, thích được papa tắm cho này, thích được trượt cầu trượt với papa này, nhiều lắm. Chép yêu cả papa và mama mà.

Monday, October 15, 2007

Chia tay Bob Dylan

Chép đã chính thức chia tay với Bob Dylan rồi. Lý do bắt đầu từ việc Chép không nghe Bob Dylan trong thời gian du lịch sang chỗ dì Thu suốt gần 1 tháng. Sau khi về nhà, mẹ thử bật nhạc Bob Dylan khi cho Chép đi ngủ, nhưng cứ bật nhạc là Chép lại nhảy nhót trên giường, mặt mũi tỉnh như sáo, chứ không lim dim mắt như ngày xưa nữa. Thế là mẹ đành phải tắt nhạc đi, để phòng tối và yên tĩnh thì Chép mới chịu ngủ. Thế mới lạ chứ. Suốt từ bé đến giờ Chép gắn bó với Bob Dylan mỗi tối đi ngủ, thế mà quên nhanh thế không biết. Thôi, để đến khi nào Chép lớn, mẹ sẽ cho Chép nghe lại Bob Dylan xem Chép thấy thế nào nhé.

(Đây là ảnh chụp Chép diện thử bộ quần áo mới, dự định sẽ mặc trong đám cưới của dì Thu đấy. Trông Chép của mẹ chững chạc hẳn lên làm cả bố lẫn mẹ đều ngạc nhiên. Sau đấy thì mãi Chép không cho cởi ra, Bố phải dẫn lên khoe mấy chú hàng xóm rồi mới chịu đấy)

New blog

Mẹ Chép lập riêng 1 blog mới để viết lại những mẩu chuyện trong chuyến đi vừa rồi. Mẹ chọn Opera vì thấy design của nó khá đẹp. Mẹ sẽ tranh thủ thời gian để viết trước khi quên hết mọi thứ.
http://my.opera.com/chepkun/blog/

Saturday, October 13, 2007

36 giờ ở Venice

Venice đầy thơ mộng

Những chú da màu bán túi xách ngay trước cửa dãy hàng hiệu sang trọng với những brandname như Prada, Dior, Vesace, Channel,...

Cây cầu nổi tiếng, nơi bắt đầu hình thành cuộc sống của cư dân Venice

Mặt nạ hoá trang, 1 sản phẩm độc đáo và đặc trưng của Venice

Những con hẻm cũ kỹ như thế này gợi nhớ đến những con ngõ nhỏ ở Hà nội

Quảng trường St.Marco

Khách sạn St.Maurizio, nơi 2 vợ chồng thuê trong 2 ngày với giá cắt cổ, còn nội thất thì không hơn mấy 1 phòng trọ sinh viên

Saturday, October 6, 2007

Coming home

Cả nhà Chép đã quay lại Kyoto được 10 ngày rồi. Về đến nhà là có hàng núi việc phải giải quyết, nào là các loại hoá đơn đã quá hạn thanh toán, dọn dẹp nhà cửa và hành lý, chào hỏi mọi người và bắt đầu học kỳ mới ở trường. Mẹ chẳng còn tí thời gian nào mà update blog, để blog bị giãn đoạn mấy tuần nay rồi. Những câu chuyện kể về chuyến đi vừa rồi thì nhiều lắm, chắc mẹ sẽ phải dành thời gian để viết riêng vào một dịp nào đấy. Còn ảnh chụp thì có quá nhiều, mẹ đang định chọn ảnh ra để làm thành 1 quyển scrapbook cho cả nhà, nhưng chưa biết bao giờ mới thực hiện được. Toàn là dự định cả.
Về đến nhà vất vả nhất là việc làm quen với múi giờ của Nhật. Cả nhà cứ đến tối là mãi không ngủ được, vì lúc đó mới là buổi chiều ở Pháp. Nhưng đến sáng ra thì lại ngủ say nhất, mãi đến 12h trưa mới dậy được. Thế là mất luôn bữa sáng, chỉ ăn được có bữa trưa và bữa tối. Phải mất mấy hôm mới điều chỉnh được giờ ngủ dậy sớm hơn. Đến hôm thứ 2 là ngày Chép phải đi nhà trẻ buổi đầu tiên thì 2 mẹ con phải dậy lúc 8h sáng, một sự cố gắng ghê gớm. Nhưng nhờ có việc đi nhà trẻ mà thời gian biểu của Chép lại đi vào ổn định. Hôm đầu đến nhà trẻ, lúc mẹ về Chép không khóc đâu nhưng mặt xị ra, biết là phải ở lại nên đành chịu. Sau đó thấy cô bảo là buổi sáng Chép chẳng nói năng mấy, nhưng đến chiều thì quen dần, và chơi đùa rất vui vẻ. Lúc mẹ đến đón còn không chịu về ngay cơ.
Từ hôm về đến nhà là Chép ăn ngủ điều độ hơn, ăn thì tự xúc chứ không được mẹ hay ông bà bón cho lúc đi chơi, về nhà lại có bao nhiêu là đồ chơi để chơi nữa. Chép cứ suốt ngày mê mải với ôtô và tàu điện.
Cả nhà mình lại quay trở lại cuộc sống thường nhật, nhưng vẫn không thể quên thời gian ở với dì Thu và ông bà suốt 1 tháng qua, được đi chơi và được nếm bao nhiêu món lạ. Bây giờ thấy nhớ những ngày đó lắm.