Tuesday, June 24, 2008

Ảnh em Khanh tập lẫy

Em Khanh tròn 5 tháng được mấy ngày rồi, không phải là mẹ quên mà là không có thời gian để ghi lại nữa.
Khanh-chan của mama là con gái mà lại có cái đầu rất to nhé. Chẳng lẽ mama lại gọi con là "Khanh đầu to". Hôm nọ ở nhà trẻ có đợt khám định kỳ nên cả em Khanh và anh Chép đều được khám tổng thể. Lúc mama vừa đến nhà trẻ để đón Khanh thì cô Sasada đã bảo hôm nay bác sĩ đo vòng đầu của Khanh là 46.5cm, tức là tăng khoảng 2cm so với lần khám trước. Rồi cô cho xem cái biểu đồ chỉ số phát triển vòng đầu thì vòng đầu của Khanh còn to hơn cả mức cận trên nữa. Chẳng hiểu sao đầu con lại to thế nhỉ. Hay là giống papa? Vì hồi bé nghe ông bà nội nói là papa cũng không đỡ nổi cái đầu nữa. Đầu to quá nên mãi con vẫn không tự lẫy được. Ăn uống bao nhiêu chắc nó chui hết vào đầu rồi. Thôi, con gái ạ, là con gái thì nhỏ nhắn, cân đối 1 tí chứ.

Dạo này em Khanh rất hay bị anh Chép bắt nạt. Không hiểu anh Chép lấy ở đâu ra cái tính đấy nữa, hình như là bắt chước 1 số "đầu gấu" ở nhà trẻ thì phải. Ai lại cứ lấy móng tay ấn vào trán em thành vết, lấy cái đồ chơi đánh vào đầu em, vỗ tay bùm bụp vào bụng em, rồi còn cắn cả vào mũi em, vào chân em nữa chứ. Cứ mỗi lần như thế là em Khanh lại khóc toáng lên, có lúc chưa bị đánh em cũng đã khóc rồi, để ăn vạ. Rồi bố mẹ phải dỗ dành mãi mới chịu nín. Nhắc nhở anh Chép mãi vẫn chưa sửa được, nên hôm nọ anh Chép bị papa đánh cho 1 phát vào mông đỏ cả lên vì cái tội cắn vào mũi em. Mama dỗ Khanh nín rồi mà em Khanh cứ quay ra liếc ông anh đang khóc vì bị bố đánh. Em Khanh này cũng ghê gớm lắm đây, lớn thêm tí nữa thì khéo lại suốt ngày hờn dỗi với ăn vạ.

Trời nóng rồi, em Khanh được mặc áo 2 dây này.

Nằm nhìn cái bạn thỏ 1 lúc thì với cả bạn thỏ cho vào mồm mút, nhưng papa lại không chụp được cái ảnh đấy.

Mới đầu lẫy thì ngẩng cổ cao chưa này,...

nhưng được 1 lúc thì đầu ngày càng thấp xuống, cho đến khi úp cả mặt xuống giường, rồi kêu đòi mama bế lên.

Wednesday, June 18, 2008

Ảnh vui

Em Khanh có một đặc điểm là mùi mồ hôi chua lắm. Mới vào đầu hè, ngày nào cũng tắm mà mồ hôi vẫn cứ ướt đẫm, mùi thì kinh khủng, bế em mà chẳng bao giờ thấy thơm tho gì cả. Thậm chí vừa mới tắm được nửa tiếng xong là đã ngửi thấy mùi mồ hôi rồi, chủ yếu là ở cổ và đầu. Cổ thì nhiều ngấn nên mồ hôi không thoát được, đã thế Khanh lại còn hay lấy tay đưa lên gãi làm cho cái cổ đỏ ửng ra. Mà dạo này là trời vẫn mát mẻ đấy nhé, chứ đến tháng 7, tháng 8 thì không biết còn thế nào nữa. Con gái mà thế này thì về sau chả có anh nào chịu được nhỉ :)
Em Khanh đang tập bài giơ cao chân đây này. Rồi còn có kiểu ngoắc chân vào cái đồ chơi nữa chứ. Cô giáo Khanh bảo ở nhà trẻ Khanh cũng như thế, cô buồn cười lắm, mấy lần định chụp ảnh mà chưa được.

Còn đây thì 2 tay cầm 2 chân dạng ra trông chẳng "nữ tính" tẹo nào. Được cái là Khanh cứ nằm chơi như thế ngoan lắm. Nhưng dạo này cũng hay thích nói chuyện với bố mẹ nên toàn kêu é é để bố mẹ vào nói chuyện cùng hay chơi cùng. Nhưng mà anh Chép mà vào thì thế nào cũng nhăn trán nhíu mày, kiểu như là "thôi anh để cho em yên 1 tí"

Anh Chép thì có giá 498yên đây, có ai mua không nào?
Anh Chép thì lúc nào cũng bắng nhắng rồi. Mua quả melon về thì lấy cái xốp chụp lên đầu, còn mấy cái mác dính trên quả dưa thì bóc ra dán lên mặt lên tay, cứ làm như là đẹp lắm ấy. Thấy papa chụp ảnh thì còn tạo dáng nữa.

Monday, June 16, 2008

Lại chuyện anh Chép

1. Anh Chép vẫn hay gọi bố mẹ là papa và mama, và hầu như chẳng bao giờ gọi là "bố" hay "mẹ" cả. Thế mà anh Chép vẫn không quên đâu nhé.
Mẹ hỏi Chép: "Mama là ai?"
Chép: "mẹ" (mà Chép phát âm hơi bị chuẩn đấy nhé, làm cả bố lẫn mẹ đều ngạc nhiên)
Mẹ: "thế papa là ai?"
Chép: "bố" (từ này thì Chép nói kiểu lên bổng xuống trầm nghe buồn cười lắm, cứ như Tây ba lô nói tiếng Việt ngọng ấy)
Mẹ: "Thế Kiên là ai?"
Chép trả lời luôn không cần suy nghĩ: "là Kiên"
Mẹ dậy Kiên: "Kiên là con"
Kiên bảo: "sô-ka" (nghĩa là "à thế à", nghe như ông cụ non ấy)

2. Kiên hay gọi sợi mì udon (1 kiểu mì Nhật) là nagai nagai (nghĩa là dài). Trước đây Kiên thích ăn nagai nagai lắm, nhưng bây giờ thì chán rồi. Cứ thấy loại mì nào Kiên cũng gọi nó là nagai. Sau đó thì cái tàu điện dài Kiên cũng gọi là "nagai". Rồi đến hôm nọ Kiên đi unchi, thấy "nó" dài dài Kiên cũng gọi là "nagai". Lại còn trêu papa "Papa ăn đi" bằng tiếng Việt nghe buồn cười không chịu được. Papa thì cứ vừa rửa đít cho con vừa buồn cười.

3. Em Khanh có ánh mắt nhìn anh Chép rất buồn cười, lông mày thì nhíu lại, mắt thì mở to, kiểu như là "không biết "động vật" này là con gì thế nhỉ, cái động vật này suốt ngày ầm mỹ, có lúc còn ghé vào tai mình mà hét làm mình không thể chịu đựng nổi. Lúc mình mút tay lại cứ cầm tay mà giật ra đến là mạnh. Dạo này lại còn hay bắt nạt mình bằng cách dùng ngón tay ấn vào trán mình đỏ cả lên". Cái "động vật" đấy chạy nhảy uỳnh uỳnh bên cạnh em làm em chẳng yên được, mama lại còn sợ va vào em nữa. Cái "động vật" này dạo này còn hay hát linh tinh, đủ các thứ bài mà mama chịu chẳng hiểu nghĩa được, thỉnh thoảng lắm mới nghe ra được 1 từ. Gọi là hát cho oai chứ thực ra gần như là "hét" lên ấy, chẳng có giai điệu gì cả. Hôm nay cô giáo đã copy cho mama cả lời và nốt nhạc rồi, nên cũng hiểu được lời bài hát. Nhưng mama mà thử hát thì anh Chép lại không cho, bảo là "để tự Kiên hát". Thế là cả nhà lại điếc hết cả tai. Có lúc mama bảo "mama đau tai lắm, vì Kiên hát to" thế là Kiên lấy 2 tay xoa xoa vào tai mama, kiểu như là "thế này thì mama hết đau chưa".

4. Những từ "cửa miệng" của anh Chép. Mama phải liệt kê ra đây để sau này xem em Khanh có giống như anh không nhé.
- Iya iya (không thích): bảo làm cái gì cũng iya iya đến phát bực mình, cái giọng thì cứ dài ra hàng mét.
- chigau, chigau (không phải): cái gì mà không thích thì cũng toàn nói thế, có lúc còn nhấn mạnh từng từ một CHI-GA-U, cái môi thì cong lên.
- Kẹo (từ này thì nói bằng tiếng Việt rõ lắm): từ này là do papa nhồi nhét vào đầu đây, tự nhiên lại cứ ngày nào cũng thưởng cho 1 cái kẹo, vì "thích nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của cậu". Hôm nào mà chưa được ăn kẹo thì cái mặt xị ra, rồi nhằng nhẵng đòi cho bằng được. Dạo này còn thêm cả từ "ai xừ cờ rim mự" (kem) nữa chứ.
.......

Sunday, June 15, 2008

Em Khanh tập lẫy

Dạo này em Khanh có nhiều tiến bộ lắm, cổ đã cứng hơn, khi cho em nằm sấp để tập, đầu em đã ngẩng được cao hơn, và còn quay bên nọ bên kia để nhìn, thời gian em giữ được đầu ngẩng cao cũng dài hơn trước. Nhưng đến lúc nào em mỏi cổ là em kêu ngay để cô hay bố mẹ lật em lại. Nhưng em không nằm ngửa mà lại cong người như muốn tự lẫy. Nhiều lúc em cũng cố gắng lắm nhưng vẫn chưa nâng nổi cái đầu nên vẫn chưa tự lẫy được. Nhưng như thế là Khanh đã tiến bộ nhiều lắm rồi.
Em Khanh cũng biết tự kéo cái dây ở đồ chơi để bật nhạc rồi đấy. Kéo được thì Khanh thích lắm, cứ kéo liên tục rồi hoa chân múa tay ra chiều khoái chí lắm. Có lúc còn ngoắc cả chân vào cái dây nữa. Mà dạo này 2 chân cứ giơ lên, có lúc còn chạm gần cả vào mặt, hoặc là 2 tay cầm 2 chân kéo cong lên. Đến lúc nào mà kéo được 2 chân vào mồm thì có khi lại mút cả ngón chân cũng nên.

Mama quên không nói thêm là em Khanh có cái giọng cao vút (chắc "chua" giống mẹ) đến mức cô phải nhận xét vào sổ là em "nói giọng cao lắm", tháng trước thì chỉ "ah, ah" thôi nhưng tháng này thì đã bắt đầu biết uốn lưỡi nói thành âm rồi, kiểu như "bla bla" ấy, chả biết diễn tả thế nào, nhưng cứ sáng ra dậy sớm nhất nhà, sau khi ăn sáng bằng 1 bình sữa 180cc xong thì nằm nói chuyện một mình kiểu như thế, làm cả nhà chẳng ai ngủ được nữa.

Thấy em Khanh nằm là anh Chép thế nào cũng chạy đến nằm cạnh rồi ôm em, nhưng mà vẫn chưa biết cách nhẹ nhàng với em đâu, nhiều lúc vẫn làm em đau đấy.
Lại còn ghé mặt vào cho em thơm nữa, tình cảm chưa
Em Khanh thì "chán" anh lắm rồi vì "cứ không để cho người ta yên", nhưng anh Chép thì có biết gì đâu, vẫn cười toe toét này
Ông Bố "một nách 2 con" đây này, sắp hết date đến nơi rồi, hehe

Sunday, June 8, 2008

家庭訪問 (Cô giáo đến thăm nhà) - Phần 2: Cô giáo của em Khanh

2 cô ngồi nói chuyện rất tự nhiên, pha trò đủ thứ, anh Chép cũng xoắn xuýt bên cạnh
Cô Sasada bế em Khanh suốt và con cho em ăn thay papa nữa

Hôm 4/6 cô Hara và cô Sasada phụ trách em Khanh đến thăm nhà. Hẹn cô lúc 5h30 nên lúc 5h mama phải vội vàng đến nhà trẻ. Định là chỉ đón em Khanh thôi, còn anh Chép sẽ về bằng xe đạp với papa, nhưng vừa vào đến nhà trẻ thì anh Chép đang chơi ở sân đã nhìn thấy mẹ rồi. Đành phải đưa cả 2 anh em về, mà mama vội quá chẳng kịp lên tầng 2 lấy đồ của anh Chép đem về nữa. Dọc đường thì anh Chép cứ bắt mama bế suốt. Mama chẳng biết làm thế nào thì nhìn thấy có người đang dắt chó đi dạo, mama bảo anh Chép "không bằng con wan-chan rồi, wan-chan biết tự đi bộ cơ mà", thế là anh Chép tụt ngay xuống, rồi bò ra đường bằng 4 chân như con wan-chan, mama bảo mãi không chịu đứng lên. Rồi còn "tiện thể" làm con wani (cá sấu) nằm hẳn ra đường rồi bò bò, khổ không cơ chứ. Gần về đến nhà thì thấy 2 cô đạp xe đi đằng sau, nên các cô xuống dắt xe đi bộ cùng về tận nhà. 2 cô đi làm bằng tàu điện nhưng hôm nay phải mượn 2 cái xe đạp để đến nhà Khanh đấy.

Vào đến nhà là 2 cô hỏi han mama đủ thứ, nhưng toàn là những chuyện "linh tinh" về Việt nam thôi. Chẳng giống như cô Ishii của Chép chỉ toàn nói chuyện xoay xung quanh anh Chép. Dạo này lớp komomo của 2 cô có 2 học sinh người Việt nam nên các cô có vẻ rất quan tâm đến VN, thấy trên tivi chiếu tin tức gì liên quan đến VN là chú ý theo dõi ngay. Hôm nọ cô xem tivi thấy bảo ở VN vẫn còn phổ biến những đám cưới kết hôn qua mai mối có phải không. Rồi là cô hỏi xem việc chăm sóc trẻ con ở VN có gì khác so với Nhật không. Mama bảo gần đây ở Hà nội còn có hiện tượng thuê người về nhà tắm cho em bé sơ sinh nữa. Các cô ngạc nhiên lắm, bảo là sao lại xa xỉ thế, rồi chắc họ phải giầu lắm, mà dù cho thế nào thì mẹ cũng nên tự tắm cho con của mình. Đại loại là ngồi nói đủ các thứ chuyện. Papa hỏi xem có được chụp ảnh không thì các cô bảo "tất nhiên là được, nhưng sao không nói trước để các cô còn trang điểm cho cẩn thận", hehe. Mama cũng trêu 2 cô bảo là "cũng không cần đâu vì trông 2 cô cũng đủ xinh rồi", thế là 2 cô cười tươi lắm.

Mải mê chuyện gẫu rồi cũng quay lại chủ để là em Khanh. Mama hỏi xem các cô ở nhà trẻ có gặp khó khăn gì trong việc chăm sóc em Khanh không. 2 cô bảo là hôm nay Khanh đã uống được 200cc mỗi lần, đã bắt đầu ăn dặm được mấy ngày, nhưng Khanh có vẻ không thích ăn súp lắm, toàn nhè ra. Mà ở nhà trẻ các cô cũng hay phải bế để ru Khanh ngủ lắm. Về điều này thì mama thấy ngạc nhiên, vì ở nhà bố mẹ hầu như không bế Khanh tí nào, cứ đến giờ là Khanh tự nằm ngủ thôi. 2 cô bảo "thế là chắc em Khanh biết để "lợi dụng" 2 cô rồi", thế có oan cho Khanh không chứ.
Rồi còn 1 vấn đề nữa là việc tắm cho Khanh. Mama bảo hàng ngày papa vẫn phụ trách tắm cho Khanh trong cái baby bath (chậu tắm), nhưng cô bảo cái chậu đó quá bé so với Khanh, từ bây giờ mama nên tắm cùng với Khanh ở trong bồn tắm dành cho người lớn ấy. Đầu tiên là mama tắm qua rồi vặn nước vào bồn, sau đó papa đưa Khanh vào bồn cho mama tắm, như thế mama sẽ có thể kỳ cọ cho Khanh kỹ càng và sạch. 2 cô còn vào tận nơi xem cái bồn tắm. Mama thì vẫn chưa dám chắc là có thể làm được như các cô nói, vì cái toilet có vẻ chật chội, đứng lên đứng xuống đã không thoải mái nữa là bế cả Khanh vào. Nhưng các cô bảo cứ thử làm xem, từ hôm nay papa nên giao lại công việc này cho mama. Khổ thế đấy. Được papa làm hộ cho 1 việc mà các cô lại nói thế này thì mama lại mệt thêm rồi.

Nhưng buổi tối mama thực hành ngay theo như các cô nói. Có vẻ như không đến nỗi quá khó. Em Khanh cũng thấy rất thoải mái khi được ngồi cùng với mama trong bồn rộng và nhiều nước. Tắm xong thì cả 2 mẹ con cùng thấy dễ chịu nhỉ. Mama phải "báo cáo" ngay thành tích này với 2 cô mới được.

À còn một vấn đề quan trọng nữa là chuyện mút tay của em Khanh. Mama không thể không hỏi cô chuyện này được. Nhưng cô bảo mút tay là chuyện bình thường, vì ở độ tuổi này các dây thần kinh xung quanh miệng phát triển, trẻ mút tay, rồi đưa tín hiệu lên não để nhận thức. Cũng có thể cho trẻ chơi những đồ chơi cầm vừa tay để trẻ cho lên miệng mút cũng không sao cả. Sau này khi trẻ lớn bằng độ tuổi như anh Chép thì có thể nhắc nhở trẻ, nhưng thực ra là cũng không nhất thiết phải làm vậy, vì trẻ có thể bỏ tật mút tay này một cách rất tự nhiên thôi. Mặc dù là việc mút tay này nhìn không được vệ sinh và đẹp mắt cho lắm thì mẹ vẫn phải tự an ủi rằng đấy là cách con đang nhận biết thế giới xung quanh. Nhưng con gái mẹ phải bỏ cái tật này khi lớn hơn một chút con nhé.

Tuesday, June 3, 2008

家庭訪問 (Cô giáo đến thăm nhà) - Phần 1: Cô giáo của anh Chép

Năm nào nhà trẻ cũng tổ chức 1 dịp để các cô đến thăm gia đình phụ huynh, thường là vào khoảng tháng 6. Các cô đến thăm gia đình là để bố mẹ có 1 khoảng thời gian ngồi nói chuyện với cô về tình hình của con cái ở nhà trẻ, những vướng mắc trong việc nuôi dậy con cái, sự phát triển của con về thể chất cũng như tinh thần. Lúc đầu thì mama cứ nghĩ là các cô sẽ “kiểm tra” xem điều kiện sinh hoạt, ăn, ngủ, chơi ở nhà của con như thế nào, có an toàn hay không, có đảm bảo vệ sinh hay không,…Nhưng thực ra là không phải vậy, vì khi đến nhà các cô chẳng nhìn quanh hay xem xét gì cả, mà chỉ ngồi nói chuyện 1 cách bình thường thôi. Nhưng lần nào các cô đến nhà thì mama cũng phải tranh thủ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và gọn gàng 1 tí, dù sao đấy cũng là một cách thể hiện sự “hiếu khách” nhỉ.
Trong nội dung hướng dẫn của nhà trẻ có ghi rõ là phụ huynh không được mời chè nước hay bất cứ thứ gì với cô giáo. Mama cũng đọc thế rồi nhưng vẫn cảm thấy nếu không mời cô một cái gì đó thì có vẻ như hơi mất lịch sự, nên lần đầu tiên khi cô Shimako đến nhà, mama đã mua 1 ít hoa quả, bày ra đĩa để mời cô, nhưng cô nhất định không chịu động vào bất cứ 1 cái gì. Sau lần đấy thì mama lại càng có 1 ấn tượng rằng các cô giáo ở đây rất coi trọng việc tuân thủ những quy định đã đề ra.
Lần thứ 2 là cô Ishii và cô Higashi đến nhà. Lần này mama rút kinh nghiệm, chẳng mua gì mà cũng chẳng mời các cô cái gì nữa. Thế là cứ ngồi nói chuyện “không” thôi.
Lần thứ 3 là vừa mới hôm qua. Lần này chỉ có mình cô Ishii thôi. Trời thì mưa to nên cô đi chắc cũng vất vả. Hẹn cô 5h30 nên mama phải đến nhà trẻ đón Chép sớm hơn mọi ngày 1 chút để có mặt ở nhà trước 5h30. Cô đến đúng giờ. Chép thấy cô đến thì ngạc nhiên lắm, tỏ ra hơi ngượng nữa nhưng rõ là cậu rất quý cô Ishii. Chép đem hết đồ chơi này đến đồ chơi khác ra khoe cô, mà toàn là ôtô thôi.
Mama cũng đã nghĩ trước những gì cần trao đổi với cô rồi, chủ yếu là xoay quanh vấn đề ăn uống, ngôn ngữ và trò chơi của Chép ở nhà trẻ.
Đây là tóm tắt những nhận xét của cô Ishii về Chép:
- Ở nhà trẻ Chép thường rất chăm chú chơi những trò mà mình thích, Chép tập trung đến nỗi mà các bạn nghịch xung quanh cũng không để ý. Điều này rất tốt.
- Dạo này Chép rất thân với bạn Yosuke, là 1 bạn mới vào nhà trẻ từ tháng 4. Mẹ bảo là hồi trước thấy Chép hay chơi với Papu-chan mà, hay tại papu-chan nhanh quá và lại to hơn Chép nên có khi Chép không theo kịp.
- Chép rất thích đi xem ôtô cứu hoả và ôtô cảnh sát ở gần nhà trẻ. Cô mà hỏi Chép thích đi dạo ở đâu là thế nào Chép cũng bảo thích đến đó để xem ôtô. Chép còn thích là máy bay nữa. Ở đây hầu như hôm nào cũng có trực thăng bay qua. Dù máy bay có bay cao tít và bé xíu Chép cũng phát hiện ra, chỉ cho cô xem và đứng nhìn mãi đến khi máy bay bay đi mất mới thôi.
- Đến giờ ăn trưa, các bạn ngồi vào ghế rồi nhưng Chép lại đi xem truyện tranh, chẳng chịu ngồi ngay vào ghế. Cô phải bảo mãi, rồi cô có 1 cách là đưa tay lên mắt làm thành cái ống nhòm nhìn Chép thì Chép mới chịu vào bàn ngồi ăn. Mẹ cũng phàn nàn với cô là ở nhà Chép cũng thế, chẳng bao giờ chịu ngồi ăn từ đầu bữa đến cuối bữa, rồi còn đòi xem tivi nữa. Cô bảo mama hay thử làm cái ống nhòm như cô xem sao, rồi nói với Chép là "mama đang nhìn Chép này". Hôm đấy mama thực hành luôn. Ô cũng hiệu nghiệm ra phết. Chép thấy thích được nhìn qua cái "ống nhòm" nên làm các thứ răm rắp. Mẹ còn áp dụng cả "chiêu" này khi muốn Chép mặc quần hay đánh răng nữa.
- Mẹ cũng lo lắng về vấn đề ngôn ngữ của Chép, nhưng cô bảo Chép hiểu hết những gì cô nói, và học cũng rất nhanh. Dạo này về nhà Chép hay hát những bài hát được học ở nhà trẻ nhưng mama chẳng hiểu con hát gì cả, mà cũng chẳng biết là bài gì để hát theo. Cô Ishii bảo cô sẽ copy những bài hát đấy cho mama.

Cô Ishii bảo năm nay là năm thứ 3 của cô ở nhà trẻ, nên có lẽ năm sau cô sẽ phải chuyển đi nơi khác. Cô rất muốn được nhìn thấy sự trưởng thành của Chép, nhưng năm sau có khi cả gia đình Chép cũng về VN rồi. Đến lúc cô Ishii ra về rồi mà Chép cứ hỏi mãi "cô Ishii đâu" "cô Ishii đâu, Chép muốn đi dạo với cô Ishii" cho tận đến lúc đi ngủ. Mama phải giải thích là ngày mai Chép sẽ lại đến lớp để đi dạo với cô Ishii nhé thì Chép mới chịu đấy. Cô Ishii thật hiền và dễ thương nên Chép yêu cô nhất mà.


Sunday, June 1, 2008

Chép học vẽ

Trông anh Chép vẽ say mê không này!

Vừa đi vệ sinh xong, cũng chẳng kịp mặc quần, cứ thế là cầm bút vẽ ngay. Chắc "hoạ sĩ" đang có ý tưởng, phải vẽ ngay không thì quên mất :)

Dạo này anh Chép rất thích vẽ. Chẳng cần ai bảo con cũng tự động lấy bút và vở ra vẽ. Con đã có thể vẽ được hình gần tròn theo ý mình, chứ không chỉ gạch ngang dọc như ngày xưa. Rồi nếu mama hỏi là con vẽ hình gì, thì con trả lời là con vẽ cái máy bay, hay cái ôtô, là những cái mà con rất thích. Mặc dù rất yêu con và muốn khen con nhưng mẹ cũng phải thừa nhận là chẳng giống tẹo nào. Thôi thì cứ để con tự tưởng tượng ra và vẽ theo ý thích của mình vậy.
Đấy là ưu điểm của việc tập vẽ nhé. Nhưng còn nhược điểm thì sao. Con không chỉ dùng bút chì mà dùng cả bút bi xanh và đỏ, vẽ ngoệch ngoạc ra cả mặt và chân tay, thành những vệt dài, lau mãi mà không sạch. Trông mặt thì cứ như hề, còn chân tay thì ngang dọc chằng chịt. Rồi con còn vẽ ra cả đệm, ra cả nền nhà, ra cả bàn học nữa. Cứ không để mắt đến con là thế nào con cũng vẽ lung tung. Lúc phát hiện ra thì đã bẩn hết rồi. Mà ga đệm thì làm sao mà giặt sạch được cơ chứ. Thôi, mẹ phải cất hết bút bi đi, chỉ để con vẽ bút chì thôi đấy.