Wednesday, December 24, 2008

Mừng sinh nhật 3 tuổi của con trai!

Sinh nhật con trai, thỉnh thoảng bố mẹ lại lẩm bẩm: "hoá ra con trai đã 3 tuổi rồi cơ đấy, nhanh thật". Năm sau là 4 tuổi, rồi 5 tuổi, rồi lại chuẩn bị vào lớp 1. Thảo nào bố mẹ chẳng già nhanh. Từ giờ trở đi là sẽ luôn kêu ca về tuổi tác cho mà xem.
Sinh nhật con trai năm nay cả nhà chẳng đi đâu chơi được. Định đi lên Shipukan nghe nhạc vào hôm Noel mà cuối cùng cũng chẳng đi được vì em Khanh vẫn hơi ho, trời thì lạnh mà đường đi lại không tiện. Thôi đành ở nhà vậy.
Sinh nhật năm nay bố mẹ mua cho anh Chép 1 cái ủng có đầy bánh kẹo. Quà này coi như là quà Noel thôi. Ăn cơm tối xong bố treo cái ủng ở chỗ Chép ngủ để anh Chép tự nhìn thấy mà lấy ra. Anh Chép có vẻ sững sờ lắm, chưa hiểu đây là cái quà gì. Rồi cả em Khanh cũng sán đến chỗ anh Chép để đòi mở ra. Trong ủng có nhiều bánh kẹo đủ các loại khác nhau, nhưng không có loại kẹo mà anh Chép vẫn thích nên sau đấy, anh Chép cứ để bánh kẹo rải ra khắp nhà mà chẳng thèm quan tâm.

Năm nay bố mẹ không mua bánh cake ngoài hàng mà tự tay làm lấy 1 cái tặng anh Chép. Gọi là làm lấy cho oai thôi, chứ cái suponzi thì đi mua sẵn rồi, nhà làm gì có lò nướng, kem cũng mua sẵn rồi, hoa quả, nến cũng có sẵn, chỉ việc bắt tay vào trang trí thôi. Thế mà cũng mất cả 1 buổi sáng mới xong. Cái công đoạn trát trát bánh cho mịn thì phải nhờ papa, bôi bôi trát trát cứ như thợ nề ấy. Rồi đến đoạn phụt hoa trang trí xung quanh. Làm quen tay thì thấy không khó lắm. Nhưng đoạn viết chữ thì hơi phức tạp. Mama mua 1 loại bút viết chữ socola màu hồng rồi, tưởng là đơn giản thế mà socola lúc thì cứng quá không viết ra được, lúc thì lại mềm quá cứ chảy ra toàn nước, chẳng thành hình chữ. Đành phải vứt đi rồi viết bằng socola nâu, cho vào túi nilon, lấy đầu phễu họa tiết tròn để phun chữ. Mama thì phun chữ, còn papa ngồi cạnh, dùng đầu tăm để sửa sang lại cho chữ "ngay ngắn". Chưa làm bao giờ nên phải thủ công thế đấy. Sau cùng là xếp hoa quả lên, cắm thêm ông già tuyết và nến là xong. Cái bánh đầu tay như thế cũng tạm coi là thành công rồi. Khi nào đến sinh nhật của em Khanh nhất định bố mẹ sẽ làm được cái bánh đẹp hơn.

Nhìn thấy cái bánh cake to và nhiều dâu là anh ấy thích lắm, kêu "yatta". Châm nến để cho anh Kiên thổi nhưng chẳng chụp được cái ảnh thổi nến nào vì anh Kiên thổi nhanh lắm, phụt phụt mấy cái là tắt hết cả 3 ngọn nến. Anh ấy chỉ muốn làm cho nhanh nhanh để được ăn mấy quả dâu tây trên bánh thôi. Đầu tiên là anh ấy nhặt hết những quả dâu, rồi đến quả cherry. Bánh thì chỉ ăn 1,2 miếng rồi thôi.
Trông anh Kiên có vẻ mãn nguyện chưa này. Chưa bao giờ được thưởng thức 1 cái bánh cake to đến thế, và có nhiều bánh kẹo rải đầy xung quanh nhà đến thế. Bình thường thì chỉ được vài cái kẹo con con thôi mà.
Sinh nhật con trai 3 tuổi, các cô ở nhà trẻ làm tặng con 1 cái card rất đẹp. Message của cô Ishii ghi có nội dung là: Chúc mừng sinh nhật 3 tuổi của Kiên-chan. Kiên-chan rất thích ôtô, nên lúc nào đi dạo cũng nói rất nhiều chuyện như là " đây là chiếc xe tankurori (xe tank chở dầu) này" "Kiên-chan rất thích xe cảnh sát này". Kiên biết quan tâm thấy các bạn hay em Khanh khóc là lo lắng, rồi an ủi, hỏi xem có sao không, có vẻ rất ra dáng anh trai rồi đấy. Cô rất vui vì hàng ngày thấy Kiên mạnh khoẻ để đến trường. Các cô và các bạn yêu Kiên nhiều lắm.

Còn bố mẹ thì chúc con lúc nào ăn uống cũng được như ăn cái bánh cake này này, để bố mẹ khỏi phải giục con, rồi bật Tôm and Jerry lên thì con mới chịu ăn nhé. Cả nhà yêu con nhiều lắm!

Monday, December 22, 2008

Cả nhà đi chơi vườn bách thú

Thứ 7 cả nhà đi chơi vườn bách thú. Suốt mấy tuần vừa rồi cả 2 anh em không được đi đâu chơi mấy. Lá đỏ cũng rụng hết cả rồi. Tiếc thế.
Đây là lần đầu tiên em Khanh được đi chơi zoo đấy, còn anh Chép thì là lần thứ 3 rồi. Em Khanh có vẻ thích thú lắm, ngồi trên xe nhìn ngó loanh quanh. Thỉnh thoảng được mama bế lên hay được papa bế ngồi lên cả vai để nhìn xung quanh.
Anh Chép thì vừa vào đến cửa đã đòi đi bừ-bừ (ôtô) nên phải thuê cho anh ấy 1 cái. Chán thế, con trai chả chịu đi bộ gì cả, cứ ngồi trên xe đòi lái. Đây là con gấu đen này. Nhưng anh Chép thì muốn làm shirokuma (gấu trắng) cơ, vì anh ấy thích trắng mà.
Con hổ này trông khá "phong độ" nhỉ, cứ đi đi lại lại rồi còn xuống bể nước ngâm người nữa. Cái chuồng hơi chật nên cậu đi lại cảm giác chật chội lắm, lại còn có vẻ gì bồn chồn nữa chứ.
Papa cho em Khanh ngồi lên lưng 1 con dê. Lúc chụp ảnh xong mới biết là chỉ được sờ thôi, chứ không được ngồi. Nhân viên ở đây cũng lịch sự nhỉ, chờ cho khách chụp ảnh xong mới nói. Anh Chép cũng nhát, chả dám sờ. Phải bảo mãi mới thử.

Sau đó Chép còn được đi xem voi ăn, khỉ ăn nữa. Bọn khỉ tranh nhau ăn làm Chép nhìn khoái trí lắm. Mama bảo con trai cũng phải cố gắng ăn nhiều ăn nhanh như khỉ nhé. Nhưng bị papa so sánh như khỉ thì Chép tức lắm, bảo là không phải.
Ở zoo, cả nhà ăn qua loa mấy thứ đem ở nhà đi, rồi đi bus đến Sanjo ăn sushi. Hôm nay anh Chép không ăn mấy, chỉ uống là nhiều thôi. Em Khanh cũng được ăn udon và chawanmushi nhưng về đến nhà thì ho quá nên nôn hết cả. Papa cứ tiếc cái công bón cho em ăn. Đi chơi về em lại có vẻ ho và chảy nước mũi nhiều rồi. Hơi ra gió một tí là lại ho nhỉ. Con gái phải cố gắng rèn luyện nhé.

Sunday, December 21, 2008

Bộ ảnh Giáng sinh của em Khanh

Thấy các người đẹp chân dài thi nhau chụp ảnh Giáng sinh, Khanh của mẹ cũng làm luôn 1 bộ sưu tập nhân dịp nghỉ cuối tuần.

Đạo diễn kiêm hoá trang: mama
Chụp ảnh: papa, mama
Kĩ thuật dựng hình: mama
Người mẫu: Khanh
Trợ lý studio: anh Chép




Wednesday, December 17, 2008

Con trai sắp 3 tuổi rồi ư?

Mẹ cứ tưởng như sinh nhật 2 tuổi của con chỉ mới đây thôi. Thế mà còn có 8 ngày nữa là con tròn 3 tuổi rồi cơ đấy. Mà cũng đúng thôi. Em gái của con cũng sắp tròn 1 tuổi rồi còn gì.

Tự nhiên dạo này con trai không hay trành choẹ với em nữa. Con không ngồi lên lưng em, không giật đồ chơi của em, không ẩn em ngã như trước nữa. Thỉnh thoảng mama thấy con đem đồ chơi đến cho em, biết chia bánh hay hoa quả cho em ăn, biết "đọc sách" cho em nghe nữa. Em Khanh thì khỏi phải nói, thích sán lại chỗ anh đang chơi lắm, tò mò nhìn anh xem anh chơi cái gì, rồi cũng bắt chước một số trò của anh. Thế là con trai đã ra dáng ông anh hơn rồi đấy.

Tự nhiên dạo này con trai có câu cửa miệng là "papa, i-ran" (không cần papa), cái gì cũng phải mẹ, nào là mẹ cho ăn, cho đi unchi, mặc quần áo, đánh răng, ru ngủ,...Hỏi con tại sao thì con bảo "papa kowai" (sợ papa lắm), vì papa hay quát mắng Kiên mà. Papa quát to, rồi con đem cái đũa dài ra doạ quật vào mông nữa. Kiên bảo "mặt papa nhìn cũng sợ, mắt nhìn cũng sợ, mồm nhìn cũng sợ" (con trai nói bằng tiếng Nhật nhưng mama dịch ra là như thế) làm mama không nhịn được cười. Mama lại hỏi "thế mama cũng hay cáu với Kiên còn gì, nếu Kiên hư thì mama cũng cáu đấy", Kiên không trả lời mà chỉ liên tục lặp lại "papa kowai, papa kowai". Thấy papa hay đem lại đũa dài ra nạt, có lần con cũng mở ngăn kéo, lấy cái đũa dài ra gõ gõ vào cái ghế hệt như papa làm, rồi miệng thì tuôn ra vài từ làm bộ như đang quát mắng ai đấy. Đúng là cái đồ khỉ, chỉ giỏi đi bắt chước.

Kiên vẫn nhớ chuyện con sói có cái bàn tay đen, nên không được mấy chú dê mở cửa cho vào nhà. Kiên cũng biết là ở nhà Kiên và papa giống nhau vì đều đen cả.
-Mama bảo "Kiên đến pan-ya-san (cửa hàng làm bánh) đi, để bôi bột vào cho trắng",
Kiên cười hì hì "pan-ya-san ikanai yo" (con không đi cửa hàng bánh đâu).
-Thôi Kiên đi đi, rồi rủ papa cùng đi. Thế em Khanh có cần đi không hả con?
Em Khanh không cần đi đâu. Em Khanh trắng rồi mà.
-Mama có cần đi không?
Không, mama cũng trắng rồi mà (con trai biết nịnh mama phết đấy). À, Kiên đi pan-ya-san rồi mà. Kiên cũng trắng rồi (vừa nói vừa xoè lòng bàn tay ra cho mama xem).
-Mama lại lật tay Kiên lại rồi bảo: Kiên vẫn đen này.
Kiên lại cười hì hì: đen quá nề

Kiên phân công "mama là của Kiên, còn papa là của akachan", rồi "ông thì của Kiên, bà của akachan", rồi hôm nọ ngồi nói chuyện về dì Thu và dì Hương, Kiên cũng bảo "dì Thu của Kiên, dì Hương akachan". Thế nghĩa là ai con thích thì con bảo là của con, ai con không thích thì con "cho" em à? Papa nghe thế quen rồi. Papa bảo "nhớ cái mặt nhé, papa không cần Kiên yêu, papa yêu Khanh thôi". Còn bà ngoại và dì Hương nghe thế chắc buồn lắm đấy nhỉ.

Con trai mama láu cá lắm.

Thursday, December 11, 2008

Cô bé quàng khăn đỏ

Em Khanh hay được ông ngoại miêu tả thế nào nhỉ: đầu to, trán dô, mũi tẹt, môi trề. Ô, thế có nghĩa là cháu ông chẳng được cái nét gì à? Thế sao trông vẫn thấy yêu thế nhỉ.

Mà Khanh có cái môi trề rất giống dì Hương. Hồi ở Việt nam, Khanh được bế sang hàng xóm chơi, có cô bé cứ thấy em Khanh môi trề ra, chẳng chịu ngậm hẳn vào, thế là nói với bác Chung: "bác ơi, bác bảo em ngậm miệng lại đi, em cứ há ra thế xấu lắm". Ai mà nói được con khép miệng lại cơ chứ. Con gái miệng cứ "trều" ra thế này trông chả thấy có duyên chút nào.

Mama nhìn thì thấy con trông rất nữ tính kiểu con gái, chứ không như anh Chép đen đen. Thế mà chả hiểu sao có bà hàng xóm lại bảo: "Tôi trông cái đứa con gái lớn thì gầy gầy, còn cái thằng cu này bụ hơn này". Ôi trời, thế là cái bà ấy nhầm nặng, anh Chép thì bà ấy bảo là con gái, con em Khanh thì lại bảo là thằng cu. Mama nghe mà chả biết phải cười hay mếu nữa.

Nhưng mấy hôm nay em Khanh đang ốm rồi, nằm bẹp ở nhà. Cái ảnh ở dưới là chụp em đang tập bò bằng đầu gối lúc trước khi ốm đấy. Nhưng ốm thì chắc là lại phải lùi đi một tí rồi. Khanh ơi, cố gắng lên con nhé.



Sunday, December 7, 2008

Saturday, December 6, 2008

Lại chuyện anh Chép

Chép cùng papa đi siêu thị. Anh con trai nhìn thấy bắp ngô thì thích lắm, nhặt ngay định cho vào giỏ, nhưng papa bảo "đắt lắm, papa không mua", thế là Kiên trả lời ngay "Kiên mua". Papa lại bảo "thế Kiên trả tiền nhé", con trai thấy vậy chữa lại: "papa mua".

Dạo này Kiên hay có kiểu nói "Kiên ngoan rồi, mama yêu đi". Chắc tại mama hay bảo Kiên là "Kiên hư thì mama không yêu, Kiên ngoan mama mới yêu"

Cô giáo có hôm ghi vào sổ "Kiên rất thích mặc váy, nhưng không mặc 1 chiếc mà lúc nào cũng mặc 2, 3 chiếc". Lần trước mama cũng thấy Kiên mặc 2 chiếc một lúc phồng cả đít lên rồi. Mama dặn Kiên "lần sau con chỉ được mặc 1 chiếc thôi nhé, con mặc nhiều thế các bạn không có để mặc đâu, hôm nay cô giáo mách là con mặc 2, 3 chiếc đấy", Kiên gật gật đầu rồi giơ 1 ngón tay lên ý bảo là lần sau sẽ mặc 1 chiếc thôi. Thế mà gần đây, lúc đến đón về mama vẫn nhìn thấy con mặc lùm xùm cả mấy chiếc liền, mặc luôn ra ngoài quần dài. Rồi cô giáo bảo cởi váy ra để về với mama thì con nhanh nhảu tụt hết cả xuống, cả váy, cả quần dài, lẫn pant ở trong, mà lại đang đứng giữa lớp làm cô và cả các bạn đều buồn cười.

Kiên hay có kiểu mải chơi, không chịu đi shikko (tè) ngay mà cứ để đến lúc buồn đi lắm rồi nhưng vẫn vừa chơi vừa cầm tay túm lại. Ở nhà mama vẫn cứ phải giục mãi mà không chịu đi, có lần cứ phải cầm tay lôi ra toilet. Hôm nọ mama đến đón, con chạy ra, và 1 tay thì túm quần. Cô giáo nhắc "Kiên đi shikko đi" nhưng vẫn ngúng nguẩy không chịu đi. Thế là bạn Masayo (bạn gái thân nhất của Kiên trong lớp) cầm tay Kiên đi ra phía toilet, mở cửa dẫn Kiên ra tận chỗ shikko rồi mới đi vào. Kiên lúc đấy mới tự tụt quần ra tồ tồ. Bạn Masayo thật là biết quan tâm đến Kiên, tính tính lại rất ôn hoà và nhìn rất dễ thương.

Bảo "Kiên đếm từ 1 đến 10 đi", Kiên đếm. Rồi bảo "con đếm bằng tiếng Nhật đi", lại đếm. "Con đếm bằng tiếng Anh" đi, lại tiếp tục đếm. Nhưng khi mama lại quay lại bài tiếng Việt thì con bảo: "Kiên mệt rồi". Gớm, hay giở cái giọng "mệt rồi" này ra lắm. Chắc cũng là bắt chước mama đây.

Kiên vẫn bị nói ngọng tiếng Việt, nghe nhiều lúc buồn cười lắm. Rất hay hỏi "đúng không" nhưng toàn nói thành "đúm mông", bố mẹ sửa mãi vẫn chưa được.

Dạo này không có hôm nào là không đòi xem Tôm và Jerry. Mà lại phải xem tập mới chứ không thích xem lại những tập cũ. Mỗi tập cũng chỉ muốn xem 1 lần, rồi lại bắt bố mẹ tìm tập mới. Tập nào xem rồi mà vừa lên cái là nhận ra ngay, bố mẹ thử hỏi xem tập này có cái gì là thế nào cũng trả lời đúng. Rồi lại còn có kiểu hay bắt chước Tôm và Jerry trong phim. Hôm nọ xem tập phim có bạn Tôm muốn hét lên vì đau nhưng không được hét, vì sợ làm vị vua thức giấc, nên phải bịt mồm, mở cửa chạy ra ngoài rồi mới hét toáng lên. Kiên buồn cười cái đoạn đấy lắm. Mẹ đang cho em Khanh ngủ, em gần ngủ rồi, thì thấy anh Chép lấy tay bịt mồm, giả vờ không dám kêu. Mama bảo "suỵt, để cho em ngủ" thì bỏ tay ra khỏi mồm rồi aaaaaaaaa toáng lên, làm mama bực mình không chịu nổi. Sau đó lại bảo "giống Tôm Jerry đấy".