Tuesday, April 24, 2012

Lần đầu mẹ đi họp phụ huynh


Lần đầu tiên đi họp cho con để lại cho mẹ quá nhiều suy nghĩ. Đầu tiên là thái độ của các bậc phụ huynh khác. Đến không đúng giờ là chuyện không khó hiểu lắm, nhưng ngồi họp mà điện thoại réo thì thản nhiên trả lời, rồi nói chuyện không ngừng nghỉ, thì mẹ thấy khó chịu quá. Đến bố mẹ mà ý thức còn kém thế này thì không hiểu con cái làm sao mà ngoan được. Cô giáo của Kiên là người rất biết cách ăn nói. Cô trình bày đặc điểm học sinh của lớp, góp ý về những việc liên quan sách vở của con. Sau đó cô nói đến mục tiêu, tức là thành tích mà cô đặt ra cho lớp này (hay chính là thành tích dành cho chính cô): đó là bao nhiêu % phải đạt loại A, loại giỏi, khi nào các cháu sẽ viết được chữ in hoa, và rất nhiều chỉ tiêu khác nữa. Cuối cùng, phần quan trọng nhất của buổi họp là thông báo các khoản đóng góp. Có những khoản nghe rất lạ tai như: quỹ khuyến học, xã hội hóa giáo dục, ủng hộ trẻ khuyết tật, .. nhưng chẳng có ai thắc mắc gì. Cô cũng nhân tiện đọc luôn 1 văn bản (đã được in sẵn) nói rõ các phụ huynh đều đồng ý với các khoản đóng, sau đó thì mọi người tự động ký vào.  Mẹ đi học lớp 1 đã lâu lắm rồi, nên không còn nhớ lắm về giai đoạn ấy, nhưng với kiểu đào tạo chạy theo hình thức như thế này thì chẳng mấy ích lợi cho con đâu. Đi họp về mà mẹ cứ nghĩ xem sau này ở đâu, và đến khi nào con mới tìm được (chính xác là mẹ tìm được cho con) một ngôi trường dạy những điều mà con cần học.

Friday, April 20, 2012

Kiên đặt đề toán

Con trai đã đi học lớp 1 được gần một năm rồi, nhưng hết học kỳ 1 con chỉ đạt học sinh "khá" thôi. Khi mà các bạn đã biết hết mặt chữ thì Kiên vẫn chưa biết chữ nào. Khi các bạn đọc trôi trảy ngay từ khi mới vào học được 1,2 tháng thì Kiên vẫn còn phải vất vả đánh vần từng chữ một. Cũng bởi mẹ không muốn con học trước bất cứ thứ gì. Mẹ muốn con vào học lớp 1 với một tâm trạng mới mẻ nhất, ngỡ ngàng nhất, chứ không phải sự tự tin khi đã biết trước mọi thứ. Có thể con sẽ gặp khó khăn trong những giai đoạn đầu, có thể mẹ sẽ thấy buồn một chút khi điểm số của con không cao, nhưng mẹ nghĩ nhờ thế mà con sẽ giữ được sự trong sáng của mình.

Trong sự nghiệp cả mẹ và con vật lộn với những bài tập về nhà, mà nhiều khi mẹ thấy cách ra bài của các thầy cô đầy sự máy móc, thỉnh thoảng mẹ cũng tìm thấy nụ cười nhờ con.

Đề bài 1: cô ra bài: 20 + 5 = ? Hãy điền kết quả, rồi đặt đề cho bài toán.
Thế là con trai nghĩ ra đề bài như thế này: Nhà mình có 20 cái xe máy. Mẹ mua thêm 5 cái xe máy nữa. Hỏi có tất cả bao nhiêu cái xe máy?

Mẹ đọc những gì con viết mà không nhịn được cười. Mẹ hỏi: Thế 20 cái xe máy thì để vào đâu hả Kiên. Kiên bảo: để bên nhà bà nữa. Mẹ lại hỏi: nhà bà cũng chỉ đang để vừa có 3 cái thôi mà. Kiên nghe thấy thế thì chỉ cười hề hề tít cả mắt vào.

Đề bài 2: cô ra bài 48 - 11 = ? Hãy điền kết quả, rồi đặt đề cho bài toán.
Đây là đề bài của Kiên: Trong vườn nhà em có 48 con giun, có 11 con chui vào hang. Hỏi còn bao nhiêu con giun bên ngoài hang?

Ôi trời ơi, không hiểu con dùng công nghệ gì để có thể đếm được số giun chính xác như vậy nhỉ. Nhưng mẹ thấy vui khi thấy con suy nghĩ không theo những khuôn mẫu đã định sẵn. Mẹ chỉ mong con sau này vẫn giữ được sự trong sáng ấy trong môi trường giáo dục của Việt nam.