Wednesday, December 31, 2014

Tạm biệt 2014!

Ngày cuối cùng của năm 2014.
Một năm có nhiều sự kiện, cả chuyện buồn lẫn chuyện vui, nhiều chuyến đi đáng nhớ, giờ đọng lại đó là…

Khoảnh khắc cả nhà mình đi chơi với ông bà nội đến Huế, Hội an, đà nẵng. đây là chuyến đi máy bay đầu tiên của ông bà nội, chuyến đi xa đầu tiên của cả nhà mình với ông bà, quá vui, ông bà cũng thích lắm. mong là ông bà có sức khỏe để nhà mình còn nhiều chuyến đi với ông bà nữa.

Đó là khoảnh khắc mẹ biết rằng sẽ phải sang Nhật mà bố không đi cùng được, nhưng rồi cuối cùng 3 mẹ con đã có những ngày ở Nhật thật tuyệt, thăm lại những chốn kỉ niệm xưa, ngồi bên bờ sông kamo, thả chân xuống dòng nước mát lạnh, và chỉ mong thời gian lúc đó ngừng lại, để được mãi sống trong khoảnh khắc đó.

Đó là khoảnh khắc mẹ phát hiện ra 3 mẹ con đã lỡ chuyến bay đi Nhật 1 ngày, vì sự nhầm lẫn tai hại của mẹ, để rồi mẹ phải xoay xở suốt chục tiếng đồng hồ của ngày hôm đó để cuối cùng mấy mẹ con vẫn được bước chân lên máy bay chỉ trước giờ bay có 30 phút.

Đó là khoảnh khắc đón bố đi công tác xa về với bao nhiêu là quà, và cả 1 nhiệm vụ dành cho Kiên khi nào lớn lên, là trở lại nơi xa xôi đó, tìm cho được đồng xu mà bố đã cất giấu vào khe núi giữa mênh mông sa mạc.

Đó là khoảnh khắc những khi mẹ ngồi trên xe taxi, mệt nhoài sau một ngày làm việc căng thẳng, vừa mệt, vừa thấy cô đơn, nhưng có cảm giác mãn nguyện vì đã hoàn thành một cái gì đó.

Đó là khoảnh khắc mẹ không bình tĩnh được khi dạy 2 đứa học vào cuối ngày, khi mà sức lực của mẹ gần như đã cạn và mẹ đang phải gồng mình lên để làm nốt những việc phải làm trong ngày trước khi được nằm lên giường nghỉ ngơi, để rồi sau đó mẹ lại cảm thấy mình đã cáu giận một cách vô lý.

Đó là những khoảnh khắc mẹ ngồi trên xe ô tô trên đường về nhà, nhìn vào ánh đèn đường loang loáng xung quanh, nhìn vào đám người đang đi nhốn nháo xuôi ngược tít mù, rồi tự nhủ cuộc sống sao thế này, nếu giả sử mình có đi du lịch đến một nước như thế này thì chắc chắn mình sẽ không mong được sống ở đây, vậy mà mình lại đang sống ở đây, mình vẫn đang sống không đến nỗi tệ đấy chứ.

Đó là những khoảnh khắc mẹ thấy tự hào về con trai khi con được 1 giải đặc biệt trong 1 cuộc thi nho nhỏ, hay con đạt được kết quả học tập khá hơn những năm trước, nhưng mẹ tự hào hơn cả khi con trẻo lên đỉnh núi cao hay đến đích trước tất cả mọi người mà không hề biết mệt mỏi, ngụp lặn trong nước thoải mái như con cá ( mẹ thì không biết bơi ),...

Đó là những khoảnh khắc mẹ thấy ngạc nhiên khi con gái cầm bút viết được chữ, biết đánh vần những chữ đơn giản, một điều mẹ biết là không dễ gì với con.

Đó là những khoảnh khắc buồn khi nghe tin ai đó mất đi, thấy cuộc sống đôi khi thật vô định, nhưng cũng có những điều chắc chắn rồi sẽ xảy ra với tất cả mọi người, chỉ là mình không biết khi nào và như thế nào mà thôi.

Đó là những khoảnh khắc mẹ tự cho phép mình nghỉ làm rồi rong ruổi đi chơi với mấy người bạn thân, tha hồ tán gẫu những chuyện chả quan trọng gì mà không biết chán, như là một cách giết thời gian dễ chịu nhất và cũng cực kỳ xa xỉ.

Đó là những khoảnh khắc mẹ lái xe một mình, nghe một bản nhạc yêu thích, cảm thấy mình thật đang yêu cái giây phút đó, vừa một mình, nhưng vẫn trong sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia, vừa có ranh giới và cũng đủ riêng tư, vừa cảm thấy tự tin, thoải mái, mà chẳng cần ai phải biết đến cả.


Chắc là còn nhiều những khoảnh khắc đáng nhớ nữa nhưng mẹ chưa nhớ ra, hehe. Cuộc đời khi nhìn lại chắc sẽ chỉ còn đọng lại những khoảnh khắc đó, những cảm xúc và trải nghiệm của những khoảnh khắc đó mà thôi.

Thursday, December 25, 2014

Sinh nhật con trai 9 tuổi

Con trai 9 tuổi đã học lớp 4 rồi, với thành tích có tiến bộ từ học sinh trung bình lên học sinh tiên tiến, rồi học sinh giỏi, nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn phải nhận những tin nhắn của cô giáo về việc con quên làm bài tập văn hay toán cô giao về nhà.


Con trai 9 tuổi đã biết giúp mẹ những việc vặt trong nhà, nhưng có tính phí, rồi đến gần sinh nhật thì khuyến mại cho mẹ tất cả các công việc với giá 0 đồng, để mẹ có tiền mua quà sinh nhật cho con.

Con trai 9 tuổi có chút tiền tiết kiệm, kiếm được từ việc giúp mẹ hay nhặt bóng tennis cho bố, để thỉnh thoảng dùng tiền đó ủng hộ cho các bạn nghèo, hay để mua những đồ dùng học tập nếu con có làm hỏng hay làm mất.

Con trai 9 tuổi cũng có lúc mếu máo vì phải một mình xuống tầng phơi quần áo cho cả nhà.

Con trai 9 tuổi đã biết tự tắm cho mình, nhưng có khi chỉ là đứng xả nước đến 15 phút mà chả thèm kì cọ.

Con trai 9 tuổi chơi với các bạn thì rất vui và nhường nhịn, nhưng riêng với em gái thì có khi vẫn tranh nhau 1 bộ đồ chơi, hay mếu máo và càu nhàu khi em không chịu nhường cho nửa miếng mào gà.

Con trai 9 tuổi vẫn chưa biết gọn gang, sách vở luôn ở tình trạng lung tung trên mặt bàn, còn quần áo thì nhiều lúc nhét thẳng vào tủ mà không gấp.

Con trai 9 tuổi lại biết làm mẹ ngạc nhiên khi tự ngồi xếp lại tủ bát đĩa của mẹ thật gọn gàng mà mẹ không cần phải nhắc.

Con trai 9 tuổi rất thích được ra công viên trượt patin, tự nhiên làm quen với các bạn mới hay các anh chị đang chơi.

Con trai 9 tuổi có thể dậy sớm cùng mẹ để chạy, nhưng có khi cũng toàn đi bộ vì kêu mệt làm mẹ chạy xong 1 vòng rồi cứ phải đứng chờ mãi.

Con trai 9 tuổi lúc nào cũng chê mẹ xấu, mẹ gầy, chỉ được cái da trắng.

Con trai 9 tuổi lúc nào cũng khen bố dáng chuẩn, sau này muốn được đi học trường của bố.

Con trai 9 tuổi đang xin phép bố mẹ được chơi game trên máy tính nhưng bố mẹ vẫn chưa cho phép

Con trai 9 tuổi giờ hay thích ôm quyển sách hay quyển truyện tranh để đọc, vì được mẹ hàng tuần dẫn ra hiệu sách để tự chọn sách.

Con trai 9 tuổi sau chuyến đi Nhật vào dịp hè thì đang ôm giấc mơ sau này được sang Nhât đi học và cưới vợ Nhật để được ăn các món Nhật thỏa thích.

Con trai 9 tuổi có món khoái khẩu là thịt nấu đông, thịt bò sốt vang, soup gà, với những món này thì con sẽ ngồi im ăn không nói một tiếng, và chẳng chịu nhường ai.

Con trai 9 tuổi đã rong ruổi cùng bố mẹ trong nhiều chuyến đi chơi, từ vùng sông nước đồng bằng sông Cửu Long đến bãi biển tuyệt đẹp của Mũi né hay Phú Quốc, từ Huế, Đà nẵng đến Quy nhơn, Phú Yên, từ các vùng đất tuyệt đẹp của vn cho đến Thái lan, đặc biệt nhất là con đã được quay trở lại nơi con đã sinh ra là Kyoto yêu dấu, nhưng đáng tiếc nhất là con đã miss chuyến đi Malaysia vì lý do lãng xẹt là mẹ quên không renew hộ chiếu của con.

Con trai 9 tuổi của bố mẹ còn nhiều nhiều những cái để kể nữa, cả cái xấu lẫn cái tốt, nhưng quan trọng nhất là con đã người lớn hơn rất nhiều, đã biết quan tâm và giúp đỡ những người xung quanh. Mẹ mong con sẽ học được cách phân biệt phải trái, đúng sai, biết yêu lao động, biết sống vui vẻ, lạc quan, hòa thuận với mọi người, có lẽ đó là những điều mẹ mong muốn nhất ở con trai đấy.

Nhớ mãi tuổi lên 9 của con.


Thursday, December 11, 2014

Nhân dân và Chủ tịch quốc hội


Ở nhà mình thì thường là mẹ là người hay nhắc nhở (hay ra lệnh) cho mấy bố con phải làm cái này hay cái kia, nên chắc Kiên và Khanh thấy mẹ như 'bà tướng" ấy.
Hôm nay, trong lúc đang ăn cơm tối, Khanh đứng lên đi ra phía bếp, tưởng là con gái định rót nước uống như mọi khi, nhưng đi được nửa đường, thì Khanh nhớ ra là mình muốn đi tè chứ không phải uống nước. Khanh lẩm bẩm một mình: à, mình muốn đi tè. Nên quay lại phía toilet. Mama ngay lúc đó nhắc Khanh phải nhớ tắt điện toilet, vì Khanh lần nào cũng quên.
Kiên thấy chưa gì mama đã nhắc nhở thì buôn ngay 1 câu: Ở nhà này mẹ cứ như là Chủ tịch quốc hội ấy.
Mẹ thấy thế hỏi lại: Thế còn Kiên, bố và em Khanh thì là gì?
Kiên nói ngay: nhân dân
Bố nghe thấy thế chen vào: còn lâu bố mới là nhân dân, bố là Thủ tướng.
Kiên: thế thì con cũng làm Tổng thống.
Bố: việt nam làm gì có tổng thống.
Mẹ chen vào: Kiên ạ, nếu Thủ tướng mà không làm tốt thì nhân dân có quyền phế truất đấy.
Sau đó thì cả nhà bàn luận xem nếu nhà mình là 1 quốc gia thì nên chọn nước nào, việt nam, mỹ hay nhật? Một hồi thì Kiên bảo muốn làm vua của nước Nhật. Ối trời, thế này thì đi hơi xa quá rồi đấy.

Kiên thì lúc nào cũng đòi dính lấy nước Nhật. Nó còn coi nước Nhật là quê hương của nó, vì đấy là nơi nó đã sinh ra.

Nhưng mẹ đã giải thích là: lẽ ra nơi mình sinh ra thì cũng có thể coi là quê hương. Nhưng trường hợp của con lại khác, vì con sinh ra ở Nhật, nhưng con lại không lớn lên ở đó (thực ra là chỉ có 3.5 năm), nên nơi nào con sống nhiều nhất thì đó sẽ là quê hương của con.
Kiên nghe thế có vẻ đồng ý lắm.

Câu chuyện của bữa tối quả là mang màu sắc chính trị :)

Tuesday, December 2, 2014

Mỗi tuần một cuốn sách

Mẹ vừa đọc một bài rất hay nói về việc đọc ở đây, và mẹ cũng muốn con trai có được niềm vui và tình yêu đối với việc đọc như vậy. Mẹ chợt nảy ra một "ý tưởng" là hàng tuần, vào thứ 7, mẹ sẽ đưa con ra hiệu sách để con tự chọn cho mình 1 quyển. Con sẽ có 1 tuần để đọc hết cuốn sách, và 2 mẹ con có thể nói chuyện xung quanh nội dung của cuốn sách xem con nghĩ như nào.

Lẽ ra thì mẹ định tìm 1 cái thư viện để đưa con đến đọc hay mượn sách đem về, đỡ phải đi mua. Nhưng thư viện Hà nội thì quá xa, còn gần thì lại không có cái nào. Thế mới biết thư viện ở vn vẫn ít quá. Đành phải tốn tiền mua sách thôi. Nhưng mua sách thì mẹ chẳng bao giờ thấy tiếc tiền cả.

Bởi vì mẹ biết con thích truyện tranh, nên mẹ cũng quy định là nếu tuần này con mua truyện tranh rồi thì tuần sau sẽ phải là 1 cuốn không phải truyện tranh.

Mẹ sẽ để con tự quyết định cuốn sách cho mình, và sẽ cố gắng không can thiệp vào lựa chọn của con.

Và để bắt đầu được mua sách, thì con phải đọc hết những cuốn sách đang có.

Tối đến, sau khi con học xong bài ở lớp, mẹ đem ra 1 chồng sách mà con có vẻ như chưa đọc. Kiên bắt đầu giở những quyển chưa đọc ra rồi nằm bò ra sàn nhà đọc.  Trong lúc vừa đọc, thỉnh thoảng lại quay sang nói vài ba câu liên quan đến quyển sách cho mẹ nghe, hoặc hỏi mẹ gì đó, nhưng mẹ thì còn đang bận dạy em Khanh học bài nên cũng chả để ý.

Mẹ thì thấy Kiên cũng có vẻ hứng thú với mấy thể loại như truyện tranh, sách khoa học hay động vật, thiên văn, nhưng con không ngồi đọc sách lâu được, cũng chưa có thói quen đọc hàng ngày. Có lúc mẹ nhắc đi đọc sách thì ngồi đọc cũng chăm chú lắm, nhưng mẹ không nói gì thì có khi cả ngày, cả tuần chả động đến 1 cuốn nào.

Hôm qua sau khi nghe mẹ nói thế, thì Kiên đi khắp mấy phòng đếm xem mẹ có bao nhiêu cuốn sách. Mẹ bảo sách của mẹ nhiều lắm. Cả tủ sách to đùng bên nhà bà ngoại cũng là sách của mẹ và các dì. Sách đem lại cho mình kiến thức. Hy vọng mẹ con mình sẽ duy trì được thói quen đọc sách và cùng thực hiện ý tưởng ít nhất 1 tuần/cuốn từ bây giờ.