"Cuộc đời là những chuyến đi", đó là điều mà mọi người thường nói. Nhưng mama nghĩ: người ta chỉ nhận ra hạnh phúc thực sự của cuộc sống vào những thởi điểm trở về nhà. Và cả gia đình mình đang chuẩn bị trở về nhà với ý nghĩa ấy.
Chuyến đi của mama với dự định ban đầu chỉ là 2 năm, thế mà cuối cùng dài ra thành 6 năm. 6 năm cũng đủ để cho a single girl biến thành a wife, rồi thành a mother của 2 nhóc. 6 năm đủ để cho cả gia đình mình gắn bó với Kyoto, yêu mến nơi này với con sông Kamo hiền hoà, và 4 mùa cảnh sắc chẳng đâu đẹp bằng. Xa Kyoto sẽ thấy buồn lắm, nhớ lắm. Nhưng cho dù ở đây, gia đình mình có nhiều bạn bè tốt, các con được đến nhà trẻ với môi trường giáo dục đáng tin cậy, môi trường sống và chất lượng dich vụ không có gì phải phàn nàn, và rất rất nhiều những điều tốt đẹp khác, thì nơi đây vẫn không phải là nơi gia đình mình thuộc về nó.
Gia đình mình sẽ trở về nơi có ông bà nội ngoại đang chờ đón từng ngày, nơi có các bác các cô các chú, các anh chị em họ hàng thân thích đông đến mức mà các con chưa thể nhớ hết ngay được. Nơi ấy có thể không bằng nước Nhật về điều kiện sống, về chất lượng giáo dục. nhưng ở nơi ấy có tình yêu thương của mọi người. Nơi ấy là Quê hương
Cảm xúc trước lúc trở về nhà thật lẫn lộn. Phải chia tay với những gì đã gắn bó với mình suốt một thời gian dài không phải là điều dễ dàng. Những con đường hàng ngày vẫn đưa đón con đi học leng keng tiếng tàu điện, những khuôn mặt của các thầy cô và các bạn của con, những lễ hội mùa hè hay những lễ hội thể thao, những ngày đông tuyết lạnh cóng hay những ngày hè oi bức, cả những ngày mưa làm cả nhà mình đi xe đạp đến là vất vả. Tất cả rồi sẽ trở thành những ký ức xa xăm. Và một ngày nào đó khi các con lớn lên, bố mẹ sẽ kể lại cho nghe nhé.
Cuộc đời có bao lâu mà cứ đi xa mãi. Cuộc đời có bao lâu mà cứ dong ruổi mãi trên những chuyến đi. Hãy trở về nhà thôi.
Kindergarten học gì (2)
11 years ago