Thursday, November 29, 2007

Da khô nứt nẻ

Từ lúc mới sinh, da Chép đã có vẻ kém rồi, tức là hay bị khô, hay sần lên ở phần bụng và chân. Mẹ thường tự an ủi là: thôi, con trai thì da xấu 1 tí cũng chẳng sao. Cứ đến mùa lạnh là da Chép bị khô, nhất là ở mặt, ở lưng, và cổ chân. Mẹ bôi lotion và baby oil cho Chép nhưng cũng chưa thấy đỡ mấy. Chắc là phải bôi liên tục hàng ngày mới có tác dụng. Mà bôi cho Chép khó lắm. Bôi vào lưng thì cậu còn thích vì được xoa lưng, cứ liên mồm "kimochi~, kimochi~" ra điều dễ chịu lắm. Nhưng bôi vào mặt thì Chép cứ chạy khắp giường, hoặc úp mặt xuống gối không cho mẹ hoặc Bố bôi. Bố phải nịnh mãi mới bôi được. Chép không thích là bởi vì cái lotion nó lạnh, làm Chép cứ kêu "tsumetai~, tsumetai~". Lạnh cũng phải chịu khó bôi, không thì da xấu lắm con ạ. Có đêm da khô quá, làm Chép ngứa, cứ gãi xoành xoạch, ngủ cũng không ngon. Khổ thế cơ chứ.

Friday, November 23, 2007

Mùa momiji đến rồi

Hôm nay cả nhà Chép đi ngắm lá đỏ ở Tofukuji cùng các cô chú ở Kyoto. Thời tiết lạnh nhưng thỉnh thoảng cũng có nắng. Mỗi tội là ngày lễ nên đông nghẹt thở, tìm được 1 chỗ chụp ảnh không có người quả là khó. Post tạm 1 cái ảnh của 2 mẹ con đã nhé.

Wednesday, November 21, 2007

Tom và Jerry


Đây là cảnh Chép đang ngồi xem Tom and Jerry đấy, chăm chú lắm, ngồi im không cựa quậy, thỉnh thoảng cũng biết cười những đoạn mà Chép hiểu, đến đoạn hết phim Chép cũng biết là hết phim, rồi ngồi chờ để sang tập tiếp theo. Ở đoạn giới thiệu có con sư tử hiện lên gầm gừ, Chép cũng bắt chước gầm gừ theo. Hồi trước còn ngồi xem với Papa, bây giờ thì ngồi xem 1 mình cũng được. Đang xem giữa tập mà papa tắt đi là không được, phải xem hết 1 tập mới thôi. Đi nhà trẻ về đến nhà là chạy ngay vào phòng đòi bật máy tính lên để xem, chẳng kịp chào mẹ gì cả, mồm thì cứ liên hồi "Papa ơi, Tôm và Zêzi, Tôm và Zêzi".
Xem phim nhiều quá như thế này cũng không tốt đâu con ạ? Nhưng mà Papa cũng mê, còn mê hơn cả con ấy chứ, cho nên làm thế nào mà mẹ cấm được đây?

Sunday, November 18, 2007

Chép cãi Papa

Dạo này Chép khó bảo lắm. Có lúc bảo mãi không được, mẹ bực mình phát cho mấy cái vào mông, thế là nhệch mồm ra khóc. Ai lại mẹ nấu cơm thì cứ loanh quanh ở chân, rồi hý hoáy tắt bật cái công tắc của bếp điện làm mẹ không sao nấu được. Rồi ngồi ăn cơm thì không chịu ngồi yên trong ghế, cứ thỉnh thoảng lại đứng lên, ngoáy bên nọ ngoáy bên kia. Cái ghế thì cao, không giữ thì chỉ sợ ngã, mà bảo ngồi xuống ăn thì nhất định không ngồi.
Đến mức mà papa phải chuẩn bị sẵn 1 cái roi dài (là cái mũi tên papa lấy được trong hội thi bắn cung ở Kyoto), để lúc nào Chép nghịch quá thì đem cái roi ra doạ. Ban đầu thì cũng có tác dụng ra phết, Chép có vẻ sợ cái roi, mặc dù chưa bị ăn quật cái nào. Nhưng đến hôm qua thì khác. Chép lại không chịu ngồi trong ghế để ăn, sau khi mẹ nhắc nhở mãi không được thì papa đem cái roi ra. Nhưng Chép không nghe, còn quát lên "Kiên-kun no" (tức là cái roi đấy của Kiên), Papa bảo "không phải, tất cả là papa no", Chép lại cãi "kiên-kun no", rồi Chép chạy đi lấy cái mũi tên thứ 2 rồi đem đến đánh papa, thế có hư không chứ. Tức là thấy papa đánh thì nó cũng đánh lại. Lúc đấy papa tức quá bảo Chép là "thằng Kiên chó", Chép nói lại luôn "papa chó". Được 1 lúc thì papa không nhịn được cười, cười hề hề. Thế thì làm sao mà bảo được ông con cơ chứ.
Nói chung đến giai đoạn phát mệt vì bảo ban ông con đây. Cũng có 1 cách là lúc nào Chép mè nheo quá, hay nghịch cái gì không được phép, thì có thể gây chú ý bằng cách bảo Chép chơi 1 cái gì đó. Nhưng không phải lúc nào cách này cũng có tác dụng, nên lúc nào mẹ đang mệt và dễ cáu là Chép bị ăn mắng ngay. Chép khóc mẹ cũng kệ. Khóc 1 tí rồi thấy cái gì chơi hay hay là lại quên ngay.

Friday, November 16, 2007

Ảnh Chép ở Việt nam



Những chuyện kể về Chép ở Việt nam

Chuyến đi lần này của Chép và Bố mẹ chỉ có 10 ngày thôi, cả nhà ở nhà ông bà nội 3 ngày và ở nhà ông bà ngoại 7 ngày. Thời tiết Hà nội tháng 11 chẳng rõ ràng gì cả, lúc thì nóng như mùa hè, lúc lại hơi lạnh. Chép thì vẫn chưa khỏi ho, nước mũi thì vẫn chảy. Còn đến khi quay lại Nhật thì có thêm mẹ bị viêm họng, chắc do đường xá bụi quá, mà ra đường không chịu đeo khẩu trang bịt mặt. Nói chung ở VN thì vui vì có ông bà, họ hàng, bạn bè để thăm hỏi nhau và chuyện trò, có nhiều món ngon để thưởng thức (mặc dù đang có dịch tả hoành hành), nhưng ra đường nhìn thấy bụi bặm và xe cộ thì lại thấy chán, đi mua sắm thấy thái độ phục vụ cũng thấy chán, và nhiều cái chán khác. Nhưng thôi, mẹ không nói về chuyện này nữa, mà sẽ kể chuyện về Chép nhé.

Chép với Ông bà nội
: Lần thứ 3 này gặp Chép, Ông bà nội có món bánh chưng để chiêu đãi. Thực ra là mẹ thèm bánh chưng quá nên trước khi về đã gọi điện để đặt hàng ông bà gói. Vì không có lá dong nên ông bà gói bằng lá măng gì đó, bánh không được xanh, nhưng cũng dền và ăn rất ngon. Chép hoá ra lại thích ăn bánh chưng, vào bữa cơm thì chẳng ăn cơm mấy nhưng cứ chỉ bánh đòi ăn. Ông bà gói bánh dài chứ không phải bánh vuông, nên rán lên ăn ngon lắm. Có 3 ngày ở nhà với ông bà thôi, nên ông bà tranh thủ bế Chép sang nhà hàng xóm chơi. Chép được ông bế đi chơi thì thích lắm. Chép cũng thích chơi với con Cát và con Ki của nhà ông bà, thích nhìn đàn gà con chạy lon ton trong sân. Lần này biết đi vững rồi, nên Chép hay chạy ra cái cửa sắt nhà ông bà, bám tay vào đó để nhìn ra ngoài đường, xem có cái xe máy nào chạy qua thì hét lên "baiku, baiku", rồi lại dùng chân đạp binh binh vào cái cổng sắt nữa chứ, mẹ nhắc thế nào cũng không nghe.

Chép với Ông ngoại: Ở Hà nội thì Chép "bám" ông ngoại nhất. Chép "xếp" Ông vào hạng Công dân loại I, mẹ thậm chí còn bị cho xuống thành Công dân loại II. Chép đòi ông bế lên tầng chơi, Chép đòi ông bón cơm, mẹ bón cũng không cho. Chép đòi ông đưa đi xem ôtô,...Ông đến mệt vì thằng cháu, lúc nào cũng "ông ơi", sáng ra ngủ dậy là gọi "ông ơi", buổi trưa ông đi ngủ nó cũng sang mở cửa phòng lôi ông dậy. Vì nó biết ông ngoại chiều nó nhất mà. Ông mà bế là nó bám chặt lấy cổ ông. 2 ông cháu suốt ngày cứ chơi ở trên tầng 3 và tầng 4, hết đá bóng ở sân, chơi tennis, rồi lại xem mèo, xem cây cỏ, xem ngoài đường có cái ôtô nào chạy qua để phân loại to hay nhỏ. Ông mà bận gì không chơi được với Chép là Chép lại méo xệch mồm, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng. Ông chiều quá đâm ra nó làm nũng, chẳng ai bảo được.

Chép với Bà ngoại: Bà ngoại chắc cũng bị Chép "xếp" vào hạng II thôi. Vì bà hay véo Chép đau lắm (kiểu yêu của bà như thế mà), bà lại hay nói to nên làm Chép hay giật mình, cứ tưởng là bà quát gì. Bà lại hay gọi Chép là "thằng chó" nữa chứ. Đã bảo cháu là con gà, chứ có phải "chó" đâu. Nhưng đôi khi Chép cũng thích ngồi trong lòng bà vì êm mà, hihi.

Chép với Dì Hương: Dì Hương lớn thế nhưng bị Chép coi như ngang hàng. Dì mà trêu Chép cái gì là Chép đánh trả ngay, dì đánh yêu nó 1 cái là nó đánh lại 1 cái, rồi giật kính của dì, có lần còn chạy đuổi theo để đánh dì nữa chứ. Dì Hương lúc nào cũng coi thằng cháu của dì là đẹp trai nhất, mỗi tội dì bảo cái mặt nó "dạo này cứ dài ra, chứ không tròn tròn như tháng trước dì gặp". Tại về VN, Chép hơi bị sút cân mà, ăn uống cũng linh tinh nữa.

Thursday, November 8, 2007

Enjoy Vietnam

Cả nhà Chép về Việt nam được mấy hôm rồi, nhưng ở quê nội không có net nên mẹ không viết được gì. Đợt này nhà Chép chỉ về có 10 ngày thôi nên cũng không có nhiều thời gian lắm. Mẹ thì phải tranh thủ ăn cho bằng hết những món ngon của Hà nội, đến mức mà bữa nào cũng no căng bụng, ăn xong phải ngồi thở. Chép thì được hết người này đến người kia bế đi chơi. Có lẽ Chép thấy chưa bao giờ mình được bế nhiều thế này, nên nhiều khi lại làm nũng vì được nhiều người quan tâm quá.
Đây là lần thứ 3 Chép về thăm ông bà nội ngoại rồi đấy. Lần này Chép biết gọi ông bà to và rõ lắm.
Chỉ còn vài ngày nữa là cả nhà mình lại phải chia tay ông bà rồi. Cả nhà mình cố gắng tận hưởng thời gian này con nhé.