Friday, November 16, 2007

Những chuyện kể về Chép ở Việt nam

Chuyến đi lần này của Chép và Bố mẹ chỉ có 10 ngày thôi, cả nhà ở nhà ông bà nội 3 ngày và ở nhà ông bà ngoại 7 ngày. Thời tiết Hà nội tháng 11 chẳng rõ ràng gì cả, lúc thì nóng như mùa hè, lúc lại hơi lạnh. Chép thì vẫn chưa khỏi ho, nước mũi thì vẫn chảy. Còn đến khi quay lại Nhật thì có thêm mẹ bị viêm họng, chắc do đường xá bụi quá, mà ra đường không chịu đeo khẩu trang bịt mặt. Nói chung ở VN thì vui vì có ông bà, họ hàng, bạn bè để thăm hỏi nhau và chuyện trò, có nhiều món ngon để thưởng thức (mặc dù đang có dịch tả hoành hành), nhưng ra đường nhìn thấy bụi bặm và xe cộ thì lại thấy chán, đi mua sắm thấy thái độ phục vụ cũng thấy chán, và nhiều cái chán khác. Nhưng thôi, mẹ không nói về chuyện này nữa, mà sẽ kể chuyện về Chép nhé.

Chép với Ông bà nội
: Lần thứ 3 này gặp Chép, Ông bà nội có món bánh chưng để chiêu đãi. Thực ra là mẹ thèm bánh chưng quá nên trước khi về đã gọi điện để đặt hàng ông bà gói. Vì không có lá dong nên ông bà gói bằng lá măng gì đó, bánh không được xanh, nhưng cũng dền và ăn rất ngon. Chép hoá ra lại thích ăn bánh chưng, vào bữa cơm thì chẳng ăn cơm mấy nhưng cứ chỉ bánh đòi ăn. Ông bà gói bánh dài chứ không phải bánh vuông, nên rán lên ăn ngon lắm. Có 3 ngày ở nhà với ông bà thôi, nên ông bà tranh thủ bế Chép sang nhà hàng xóm chơi. Chép được ông bế đi chơi thì thích lắm. Chép cũng thích chơi với con Cát và con Ki của nhà ông bà, thích nhìn đàn gà con chạy lon ton trong sân. Lần này biết đi vững rồi, nên Chép hay chạy ra cái cửa sắt nhà ông bà, bám tay vào đó để nhìn ra ngoài đường, xem có cái xe máy nào chạy qua thì hét lên "baiku, baiku", rồi lại dùng chân đạp binh binh vào cái cổng sắt nữa chứ, mẹ nhắc thế nào cũng không nghe.

Chép với Ông ngoại: Ở Hà nội thì Chép "bám" ông ngoại nhất. Chép "xếp" Ông vào hạng Công dân loại I, mẹ thậm chí còn bị cho xuống thành Công dân loại II. Chép đòi ông bế lên tầng chơi, Chép đòi ông bón cơm, mẹ bón cũng không cho. Chép đòi ông đưa đi xem ôtô,...Ông đến mệt vì thằng cháu, lúc nào cũng "ông ơi", sáng ra ngủ dậy là gọi "ông ơi", buổi trưa ông đi ngủ nó cũng sang mở cửa phòng lôi ông dậy. Vì nó biết ông ngoại chiều nó nhất mà. Ông mà bế là nó bám chặt lấy cổ ông. 2 ông cháu suốt ngày cứ chơi ở trên tầng 3 và tầng 4, hết đá bóng ở sân, chơi tennis, rồi lại xem mèo, xem cây cỏ, xem ngoài đường có cái ôtô nào chạy qua để phân loại to hay nhỏ. Ông mà bận gì không chơi được với Chép là Chép lại méo xệch mồm, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng. Ông chiều quá đâm ra nó làm nũng, chẳng ai bảo được.

Chép với Bà ngoại: Bà ngoại chắc cũng bị Chép "xếp" vào hạng II thôi. Vì bà hay véo Chép đau lắm (kiểu yêu của bà như thế mà), bà lại hay nói to nên làm Chép hay giật mình, cứ tưởng là bà quát gì. Bà lại hay gọi Chép là "thằng chó" nữa chứ. Đã bảo cháu là con gà, chứ có phải "chó" đâu. Nhưng đôi khi Chép cũng thích ngồi trong lòng bà vì êm mà, hihi.

Chép với Dì Hương: Dì Hương lớn thế nhưng bị Chép coi như ngang hàng. Dì mà trêu Chép cái gì là Chép đánh trả ngay, dì đánh yêu nó 1 cái là nó đánh lại 1 cái, rồi giật kính của dì, có lần còn chạy đuổi theo để đánh dì nữa chứ. Dì Hương lúc nào cũng coi thằng cháu của dì là đẹp trai nhất, mỗi tội dì bảo cái mặt nó "dạo này cứ dài ra, chứ không tròn tròn như tháng trước dì gặp". Tại về VN, Chép hơi bị sút cân mà, ăn uống cũng linh tinh nữa.

No comments: