Monday, March 17, 2014

Chuyện của Kiên-số 5

Con trai của bố mẹ từ bé đến giờ không có gì đặc biệt. Tất nhiên con vẫn rất đặc biệt với bố mẹ, nhưng là theo 1 nghĩa khác. Nói chung con phát triển bình thường, và bố mẹ cũng không mong gì hơn. Thực ra là cũng có mong được con chăm chỉ học bài hơn mà không cần bố mẹ phải giục, mong con tự giác dọn phòng mà mẹ không phải cáu, mong con chơi vui vẻ với em mà hai anh em không ai phải mếu máo,... Thực ra là cũng không thể kể hết những niềm mong mỏi của bố mẹ nơi con, nhưng dù sao thì việc con luôn mạnh khỏe về tinh thần và thể lực là điều bố mẹ mong muốn nhất.

Thế mà tối qua con lại làm cho bố mẹ phải ngạc nhiên. Nếu kể ra đây lý do ngạc nhiên thì mọi người sẽ không chỉ ngạc nhiên và sẽ phải cười phá lên nữa. Đó là: con trai của bố mẹ biết vẫy tai. Chính xác là vẫy tai bên trái nhé, giống tể tướng Lưu gù!!! Haha, bố mẹ không thể nào nhịn được cười khi con biểu diễn trò này. Mẹ thì không biết có nên tự hào không, vì cũng không mấy người làm được điều này (bằng chứng là cả bố và mẹ đều không làm được). Con còn khoe tiếp là biết làm lõm mấy chỗ ở bắp chân và đầu gối nữa. Một kiểu của việc điều khiển được cơ ở những chỗ đó.

Hóa ra là từ trước đến nay con "vận công" vào mấy cái việc này. Con gọi đấy là "bí mật" của con, và chỉ cho bố mẹ và anh Trí biết.

Đôi khi những niềm vui nho nhỏ, hiếm hoi như thế này được con đem đến cho bố mẹ một cách hết sức không hề được mong đợi.

No comments: