Tuesday, January 7, 2014

Before Midnight

"I feel close to you. But sometimes, I don't know? I feel like you're breathing helium and I'm breathing oxygen."
Câu nói của Celine trong bộ phim Before Midnight làm mình suy nghĩ mãi. Một mối tình bắt đầu một cách bất ngờ ở Vienna 18 năm trước, rồi 9 năm sau đó mới gặp lại nhau, và bây giờ cả 2 đã cùng chung sống với nhau ở Paris, đã có với nhau 2 cô con gái sinh đôi tuyệt đẹp. Vậy mà họ vẫn có thể nói với nhau câu đó. Họ vẫn có được cảm xúc đó. Một cảm xúc không phải của 1 đôi vợ chồng đã sống với nhau chục năm, mà cứ như là cảm xúc của những đôi vừa mới yêu nhau và đang tìm hiểu nhau. Họ dường như còn quá nhiều điều mới mẻ để khám phá về nhau, cho dù có sống với nhau bao nhiêu năm nữa. Mình chưa từng thấy đôi nào yêu nhau mà nói chuyện với nhau nhiều đến như vậy, cả trên phim ảnh hay ngoài đời. Họ có quá nhiều thứ để nói với nhau. Và mình thấy thực sự ghen tị vì điều đó.

Những câu chuyện của họ thay đổi dần theo năm tháng. Lúc gặp nhau lần đầu trong Before Sunrise, họ nói với nhau về bố mẹ, chuyện học,..Lúc gặp nhau 9 năm sau đó trong Before Sunset, họ nói với nhau về cuốn tiểu thuyết, về gia đình, về công việc,..Họ tranh nhau nói vì sợ thời gian đang sắp hết, họ không còn thời gian để nói nữa. Nhưng trong Before Midnight, họ đã sống với nhau chừng đấy năm, và vẫn nói với nhau kiểu như vậy, rất nhanh, rất nhiều. Cho dù chủ đề bây giờ có khác hơn, con cái, chuyện vợ chồng, nhưng họ vẫn còn nhiều thời gian bên nhau mà. Sao phải nói như ngày mai sẽ không còn có cơ hội nữa. Đó là điều mình ghen tị.

Gia đình nào cũng có thể nhìn thấy một điểm gì đó giống mình trong cuộc đối thoại của họ. Tác giả hay nhà biên kịch của bộ phim hẳn là người cực kỳ hiểu tâm lý của cả phụ nữ và đàn ông, của cả 2 đối tượng đã lập gia đình. Celine dường như đang nói hộ rất nhiều cô vợ, và Jesse cũng như đang nói hộ rất nhiều ông chồng trên thế giới này. Chuyện các ông chồng chẳng thể nào nhớ nổi tên bác sĩ nhi khoa của con cái họ, hay chuyện các bà vợ chẳng còn thời gian đâu mà dành cho sở thích riêng của mình như đánh đàn hay viết nhạc, vì suốt ngày cắm mặt vào việc chăm sóc con cái, quả là những chuyện quá đỗi bình thường ở hàng triệu triệu gia đình trên khắp trái đất. Rồi chuyện các bà vợ sẽ suốt ngày càu nhàu, than phiền mỗi khi có dịp, cho dù hàng ngày họ vẫn hy sinh hết cả sức lực vì gia đình nhỏ bé. Rồi các ông chồng cũng sẽ chán ngấy việc suốt ngày phải nghe họ phàn nàn, rồi đỉnh điểm là khi chàng Jesse hét lên rằng: giá như em có thể bớt ra 1/8 năng lượng khi em phàn nàn để dành cho những việc khác như đàn hát hay sở thích của em thì tốt biết mấy (đại loại là như vậy). Ồ, một câu nói nói lên rất nhiều thứ, nó nói rằng rốt cuộc sau bao nhiêu giờ nói chuyện anh vẫn chẳng hiểu gì về những điều cô ấy nói, rốt cuộc anh sẽ chẳng đưa ra giải pháp nào cho những mâu thuẫn mà cả hai đang đối mặt, và hơn cả như thế, nó đặt dấu chấm hết cho tình yêu của cô ấy dành cho anh.

Phụ nữ dường như vẫn bị kết tội, cho dù họ có làm gì và có cố gắng đến bao nhiêu đi nữa. Đàn ông không bao giờ thay đổi được, đừng bao giờ cố gắng thay đổi họ.

Nhưng điều tuyệt vời nhất mà mình rút ra được từ bộ phim này không phải là như vậy.

Mà đó là: nếu tình yêu của chúng ta đủ lớn, thì hãy làm lành với nhau trước nửa đêm-before midnight. Cả Celine và Jesse đã làm như vậy. Họ đã làm lành với nhau theo cách tuyệt vời nhất có thể. Nếu để sang ngày hôm sau, sẽ là quá muộn. Và chẳng bao lâu sau, họ sẽ lại thấy rất gần gũi với nhau, cho dù có những lúc họ đã rất xa cách.

"Like sunlight, sunset, we appear, we disappear. We are so important to some, but we are just passing through."

No comments: