Wednesday, December 31, 2014

Tạm biệt 2014!

Ngày cuối cùng của năm 2014.
Một năm có nhiều sự kiện, cả chuyện buồn lẫn chuyện vui, nhiều chuyến đi đáng nhớ, giờ đọng lại đó là…

Khoảnh khắc cả nhà mình đi chơi với ông bà nội đến Huế, Hội an, đà nẵng. đây là chuyến đi máy bay đầu tiên của ông bà nội, chuyến đi xa đầu tiên của cả nhà mình với ông bà, quá vui, ông bà cũng thích lắm. mong là ông bà có sức khỏe để nhà mình còn nhiều chuyến đi với ông bà nữa.

Đó là khoảnh khắc mẹ biết rằng sẽ phải sang Nhật mà bố không đi cùng được, nhưng rồi cuối cùng 3 mẹ con đã có những ngày ở Nhật thật tuyệt, thăm lại những chốn kỉ niệm xưa, ngồi bên bờ sông kamo, thả chân xuống dòng nước mát lạnh, và chỉ mong thời gian lúc đó ngừng lại, để được mãi sống trong khoảnh khắc đó.

Đó là khoảnh khắc mẹ phát hiện ra 3 mẹ con đã lỡ chuyến bay đi Nhật 1 ngày, vì sự nhầm lẫn tai hại của mẹ, để rồi mẹ phải xoay xở suốt chục tiếng đồng hồ của ngày hôm đó để cuối cùng mấy mẹ con vẫn được bước chân lên máy bay chỉ trước giờ bay có 30 phút.

Đó là khoảnh khắc đón bố đi công tác xa về với bao nhiêu là quà, và cả 1 nhiệm vụ dành cho Kiên khi nào lớn lên, là trở lại nơi xa xôi đó, tìm cho được đồng xu mà bố đã cất giấu vào khe núi giữa mênh mông sa mạc.

Đó là khoảnh khắc những khi mẹ ngồi trên xe taxi, mệt nhoài sau một ngày làm việc căng thẳng, vừa mệt, vừa thấy cô đơn, nhưng có cảm giác mãn nguyện vì đã hoàn thành một cái gì đó.

Đó là khoảnh khắc mẹ không bình tĩnh được khi dạy 2 đứa học vào cuối ngày, khi mà sức lực của mẹ gần như đã cạn và mẹ đang phải gồng mình lên để làm nốt những việc phải làm trong ngày trước khi được nằm lên giường nghỉ ngơi, để rồi sau đó mẹ lại cảm thấy mình đã cáu giận một cách vô lý.

Đó là những khoảnh khắc mẹ ngồi trên xe ô tô trên đường về nhà, nhìn vào ánh đèn đường loang loáng xung quanh, nhìn vào đám người đang đi nhốn nháo xuôi ngược tít mù, rồi tự nhủ cuộc sống sao thế này, nếu giả sử mình có đi du lịch đến một nước như thế này thì chắc chắn mình sẽ không mong được sống ở đây, vậy mà mình lại đang sống ở đây, mình vẫn đang sống không đến nỗi tệ đấy chứ.

Đó là những khoảnh khắc mẹ thấy tự hào về con trai khi con được 1 giải đặc biệt trong 1 cuộc thi nho nhỏ, hay con đạt được kết quả học tập khá hơn những năm trước, nhưng mẹ tự hào hơn cả khi con trẻo lên đỉnh núi cao hay đến đích trước tất cả mọi người mà không hề biết mệt mỏi, ngụp lặn trong nước thoải mái như con cá ( mẹ thì không biết bơi ),...

Đó là những khoảnh khắc mẹ thấy ngạc nhiên khi con gái cầm bút viết được chữ, biết đánh vần những chữ đơn giản, một điều mẹ biết là không dễ gì với con.

Đó là những khoảnh khắc buồn khi nghe tin ai đó mất đi, thấy cuộc sống đôi khi thật vô định, nhưng cũng có những điều chắc chắn rồi sẽ xảy ra với tất cả mọi người, chỉ là mình không biết khi nào và như thế nào mà thôi.

Đó là những khoảnh khắc mẹ tự cho phép mình nghỉ làm rồi rong ruổi đi chơi với mấy người bạn thân, tha hồ tán gẫu những chuyện chả quan trọng gì mà không biết chán, như là một cách giết thời gian dễ chịu nhất và cũng cực kỳ xa xỉ.

Đó là những khoảnh khắc mẹ lái xe một mình, nghe một bản nhạc yêu thích, cảm thấy mình thật đang yêu cái giây phút đó, vừa một mình, nhưng vẫn trong sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia, vừa có ranh giới và cũng đủ riêng tư, vừa cảm thấy tự tin, thoải mái, mà chẳng cần ai phải biết đến cả.


Chắc là còn nhiều những khoảnh khắc đáng nhớ nữa nhưng mẹ chưa nhớ ra, hehe. Cuộc đời khi nhìn lại chắc sẽ chỉ còn đọng lại những khoảnh khắc đó, những cảm xúc và trải nghiệm của những khoảnh khắc đó mà thôi.

No comments: