Sunday, September 28, 2014

10 năm kỷ niệm

Ngày 19/9/2014: Sáng nay mở mắt ra, điều đầu tiên mà cả bố lẫn mẹ đều nghĩ tới là đã tròn 10 năm rồi cơ đấy. 10 năm sống chung mà cứ như một cái chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy sao mà nhanh thế. Nhưng giở lại những bức ảnh, những trang blog mà đọc thì thấy 10 năm ấy chất chứa quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều những điều tốt đẹp, nhiều niềm vui và cả rất nhiều những nỗi buồn, giận, trách cứ. 

10 năm đủ để cho cả bố lẫn mẹ ( ít nhất là me) đã dần học được những điều chưa hoàn hảo của người kia, và quan trọng hơn là nhận ra chính mình cũng là người không hoàn hảo chút nào, để học cách chấp nhận bản thân mình và đừng quá coi trọng cái tôi của chính mình, đừng khư khư với những định kiến và quy tắc cứng nhắc, đừng cứng đầu cứng cổ, đừng nghĩ là lúc nào mình cũng đúng, đừng áp đặt ý muốn của mình lên xung quanh, đừng coi cảm xúc của mình là quan trọng nhất, đừng đừng nhiều thứ khác nữa. 

Nhưng không phải lúc nào mẹ cũng là học sinh xuất sắc trong những môn học này. Đôi khi vẫn cứng đầu, vẫn cứng nhắc, và vẫn hết sức chủ quan. Nhưng mẹ cũng mong bố sẽ có đủ sự cảm thông, rộng lượng và trên hết là tình yêu để "xí xóa" cho mẹ những điều đó, và mẹ cũng mong mình sẽ làm được như vậy đối với những gì chưa hoàn hảo của bố.

Nhưng dù sao thì 10 năm cũng đã dạy cho mẹ nhiều thứ, để mở to con mắt ra mà nhìn cuộc sống, để thấy rằng cuộc sống đôi khi là màu hồng, và đôi khi không phải thế, để đừng quá cuống quýt lên vì những điều tốt đẹp, nhưng cũng không quá ủ rũ, sầu thảm với những khổ đau, để sống và yêu một cách có lý trí. Nếu nhìn lại thì mẹ thấy thực sự 10 năm qua rất đáng trân trọng, bởi con người và suy nghĩ của mẹ đã trưởng thành lên từ đó.

Thực ra gia đình là một cái gì đó hết sức đặc biệt. Từ hai con người xa lạ, gắn kết lại với nhau, rồi con cái sinh ra sẽ trở thành máu mủ của họ. Nhưng thực ra gia đình là một cái gì đó cũng hết sức mong manh. Con cái coi bố mẹ là những người không thể thay thế, nhưng bố mẹ chúng thì sao. Xung quanh mình có rất nhiều câu chuyện về sự đổ vỡ. Thực ra 10 năm, 20 năm hay gì gì đó chỉ là những con số. Nó không có nghĩa là người ta hiểu nhau nhiều hơn, yêu nhau hơn. Nhiều gia đinh vẫn chia tay nhau ngay cả khi họ 60,70 tuổi. Có những người sống với nhau cả đời nhưng cũng không làm cho nhau hạnh phúc. Thế cho nên mẹ luôn tâm niệm rằng chẳng thể nói trước điều gì, và mẹ luôn cảnh giác, đa nghi với những gì làm ảnh hưởng đến gia đình mình, và đôi khi mẹ còn tự nhủ, nếu chẳng may có điều gì xảy đến với tình cảm của bố và me trong gia đình thì mẹ cũng có đủ bản lĩnh để đón nhận và đương đầu với nó. Nghe cũng kinh khủng nhỉ, nhưng ở tuổi này mẹ thấy mình yêu bằng lý trí nhiều hơn là trái tim.

Tình cảm của mình là một điều thiêng liêng, vì thế nó phải được đặt vào đúng người, đúng chỗ dành cho nó, đừng phung phí nó.

Thực ra tình yêu cũng luôn biến đổi. Sống với nhau hàng ngày nên mọi thứ trở nên quen thuộc, như phải thở bằng không khí, phải ăn uống mỗi ngày, nên đôi khi mình quên đi cả cảm xúc của mình, hoặc là cảm xúc đó cũng quá ít để cảm nhận. Nhưng đôi khi, trong cuộc sống bận rộn, mẹ lại chợt nhận ra những cảm xúc ấy vẫn đến với mình một cách tự nhiên nhất và bình thường nhất. Chẳng hạn, khi đang đi công tác, ngồi bar nghe nhạc với mấy người bạn, xung quanh thật sôi động, đầy màu sắc, và khi đó mẹ chợt nhận ra rằng mình muốn chia sẻ khoảnh khắc với bố biết bao. Hay khi đang ngồi trên taxi để đến chỗ họp với khách hàng, nhận được tin nhắn tạm biệt của bố để bố chuẩn bị lên máy bay đi công tác xa, thì lúc đấy tự nhiên mắt cay xè, thấy tự nhiên mình cô đơn kinh khủng. Tình yêu ở tuổi này chắc chỉ đơn giản vây thôi, chứ không hoa mỹ hay lãng mạn như hồi mới yêu nhau.

Đã tròn 10 năm, và con số vẫn chỉ là những con số. Cảm ơn 10 năm, cảm ơn những kỷ niệm chung đã có với nhau trong suốt 10 năm qua, thực sự là thế. Bởi chính nó đã làm nên con người mình, và là một phần của con người mình.

No comments: