Tuesday, September 30, 2014

Phượt miền Tây (1)

Chuyến phượt miền Tây được quyết định rất nhanh và thực ra là không hề nằm trong kế hoạch. Bởi năm nay cả nhà đã có 1 chuyến đi Huế- Đà nẵng đầu năm, 1 chuyến của ba mẹ con đi Nhật, một chuyến bố đi Mỹ, và dự định là còn 1 chuyến cả nhà đi Quy Nhơn cuối năm nữa thôi. Nhưng chuyến đi miền Tây là đột xuất, trong lúc nổi hứng, vì bố có kế hoạch đi Cần thơ dự hội thảo, nên mẹ quyết định sẽ đi cùng, Nhưng thực ra mẹ rất muốn đi miền Tây chơi từ lâu rồi, vì chưa đi bao giờ. Một lý do nữa là muốn được đến những nơi đã đi vào những câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tư, nên mẹ quyết định mà chẳng phải suy nghĩ gì nhiều. Trong hành lý mẹ còn nhét thêm cuốn Đảo của NNT nữa, hy vọng sẽ được đọc những dòng văn ấy trên vùng đất miền Tây sông nước.

Và mẹ muốn cho Kiên đi cùng. Khanh thì hơi nhỏ cho việc đi phượt kiểu này nên đành cho ở nhà, việc này cũng làm mẹ áy náy lắm. Còn bố thì muốn cho cả Kiên và Khanh ở nhà, chỉ 2 bố mẹ đi thôi. Nhưng mẹ thì vẫn muốn con trai được đi đây đi đó thật nhiều để học hỏi. Nên mặc dù mới vào năm học mới được mấy ngày nhưng mẹ vẫn xin nghỉ cho con 1 ngày để đi chơi. 

Cả nhà có 3 ngày, khởi hành từ sáng ngày 13/9 (thứ 7), đến nơi tầm 10h30 sáng, chơi thứ 7, chủ nhật, thứ 2. Hai mẹ con sẽ bay về HN trước vào thứ 2, còn bố sẽ ở lại để dự hội thảo vài ngày nữa. Chỉ có 3 ngày ở miền Tây, nhưng không ngờ là cũng tận dụng thời gian để đi lại được khá nhiều nơi.

Ngày 1:
Chuyến bay từ HN đi Cần thơ diễn ra khá xuôn xẻ. Đến Cần Thơ lúc tầm 9h, về đến khách sạn lúc 10h, nhưng chưa có phòng để check in, phải chờ đến 12h. Theo kế hoạch ban đầu, mẹ dự định sẽ đi chơi lòng vòng quanh Cần Thơ, nhưng nói chuyện với nhân viên khách sạn thấy họ nói mấy chỗ đó cũng không có gì. Họ gợi ý Khu du lịch Mỹ Phước gì đó, nhưng mẹ lại không thích đi mấy điểm như vậy. Vườn cò thì lúc nãy có hỏi giá xe của bác taxi thì thấy chi phí cả đi lẫn về gần 1 triệu, mắc quá, để tính cách khác rẻ hơn. Thôi, không theo kế hoạch nữa. Ngay lập tức mama quyết định là sẽ đi Sóc trăng, bằng xe khách. 

Cả nhà ngay lập tức bắt taxi ra bến xe khách. Từ hồi về vn là mẹ chưa đi xe khách chuyến nào đâu đấy, thế mà giờ đi phượt thì chấp nhận xe khách sẽ là phương tiện chính. Thực ra mẹ đã check trước là xe bus Phương Trang khá ok, mẹ vào quầy của PT book ngay 3 vé đi Sóc Trăng, giá vé 85,000/người, nhưng 11h30 mới có chuyến tiếp theo. Nhân tiện mẹ book luôn 3 vé đi Châu Đốc cho ngày mai, cái này thì nằm trong kế hoạch rồi nên không phải nghĩ nữa. Đang định là ngồi đợi đến 11h30 để đi, thì có ông cò mồi của hãng khác cứ chèo kéo đi xe khác, khởi hành sớm hơn, giá vé có 80,000/người. Mẹ thì không muốn đi lắm, nhưng bố thì ok, vì không thích chờ đợi. Đành cancel vé của Phương Trang, sang bên kia mua vé khác. Ông đó bảo 10h45 khởi hành, nhưng phải chờ đến hơn 11h mới có xe, mà là xe nhỏ 16 chỗ, chứ không phải xe to. Ngồi lên xe rồi mới biết kiểu xe này là xe dù chứ chả phải hãng gì, và nghĩa là hãng xe kia đã bán 3 người nhà mình cho cái ông tài xế này, chứ xe kiểu này chỉ tầm 50k/người. Bài học đầu tiên khi đến Cần Thơ.

Càng đi tiếp càng thấy quyết định chuyển sang xe này là một sai lầm. Bác tài sau khi bán mấy người khách vừa bắt ở bến xe cho 1 xe khác, kèm theo 1 câu: “đời không như là mơ”, một cách hết sức tỉnh bơ, thì bắt đầu bắt khách suốt dọc đường. Thậm chí còn dừng lại 2 lần để lấy hàng chất lên xe. Một lần thì lấy hàng đã hẹn trước. còn 1 lần thì đang đi đường, thấy bác ý dừng lại, đi lùi lại, rồi hỏi cái bà đứng bên vệ đường với một đống quận dây to có vẻ muốn chở đi. Rồi 2 bên ngã giá. Bác xế gật đầu đồng ý, rồi chạy xuống mở cửa xe, xem xét các chỗ có thể nhét hàng vào. Không ngờ là nhiều thế, phải đến mấy chục cái cuộn dây to, và phải mất đến 30p để chất xong đồ. Sauk hi chất đồ xong thì dưới chân các hành khách toàn là dây rợ. Thậm chí Kiên chẳng có chỗ mà để chân xuống đất, phải bỏ dép ra, rồi gác chân lên đống dây đó để ngồi. Phải nói thêm là cái ghế của Kiên còn không phải là 1 cái ghế, mà chỉ là tấm gỗ gá vào cạnh ghế để làm thành 1 chỗ để ngồi. 2 mẹ con vừa đi đường vừa trách móc cái xe mà bố đã lựa chọn. 

Sóc Trăng cách Cần Thơ chỉ tầm 65km, cứ nghĩ chỉ đi hết hơn 1 tiếng là đến nơi, thế mà cuối cùng hết gần 2 tiếng rưỡi, thật không thể không bực mình. Thà cứ đợi cái xe PT thêm 1 chút nữa thì đã đến nơi sớm hơn rồi không. 

Đến Sóc Trăng là hơn 1h chiều. Vừa xuống xe khách là đã có 1 đống xe ôm vây quanh hỏi đi đâu đi đâu. Mà cũng cần phải kiếm xe ôm để đi thật, chứ làm gì có phương tiện gì khác. Các địa điểm cần đi thì viết sẵn ra giấy rồi. Chìa cho 1 bác xe ôm, bác í xem xong rồi nói đi được, giá 200k/xe, 2 xe là 400k, đi hết những điểm này, chỉ trừ 1 điểm hơi xa thì mama cũng không muốn đi. Thôi, cũng được, chẳng kỳ kèo thêm nữa, trông bác í cũng có vẻ chất phác, với lại địa điểm xa nhất thì mẹ check cũng tới 12km, giá đó chắc cũng không quá mắc. Nhưng lúc sau nhìn thấy 2 cái xe ôm không yếm, không gì của 2 bác thì cũng hơi ái ngại. Mà thôi, đi phượt thì nó phải thế.
Đầu tiên là yêu cầu mấy bác tour-guide-kiêm-xe-ôm chở đến quán ngon nhất ở Sóc Trăng để ăn bún nước lèo. Bác ok ngay, nói có quán ngon số 1. Vào gọi 3 bát. Chẳng biết mặt mũi cái món bún nước lèo là gì nên cũng hồi hộp. Vì nghe tên thì cũng chẳng đoán ra là nó sẽ gồm những cái gì. Hóa ra nó gồm bún với cá, tôm, thịt kiểu xá xíu. Ăn hay phết, và khá ngon. Món này thực ra là món của người Khmer du nhập vào vn, với nước lèo làm từ mắm cá lóc, cá linh hay các loại cá khác, thảo nào nó có một mùi vị rất đăc biệt. Nói chung là đi xe khách dù từ sáng đến giờ, bụng đói meo nên bát bún này làm mình thỏa mãn quá. Ăn xong, trả tiền hết 28k/bát, mua thêm cái gói que gì đó hết 5k nữa. Rồi, giờ thì mặt mũi tươi tỉnh để bắt đầu thăm thú thôi.

No comments: