Wednesday, December 17, 2008

Con trai sắp 3 tuổi rồi ư?

Mẹ cứ tưởng như sinh nhật 2 tuổi của con chỉ mới đây thôi. Thế mà còn có 8 ngày nữa là con tròn 3 tuổi rồi cơ đấy. Mà cũng đúng thôi. Em gái của con cũng sắp tròn 1 tuổi rồi còn gì.

Tự nhiên dạo này con trai không hay trành choẹ với em nữa. Con không ngồi lên lưng em, không giật đồ chơi của em, không ẩn em ngã như trước nữa. Thỉnh thoảng mama thấy con đem đồ chơi đến cho em, biết chia bánh hay hoa quả cho em ăn, biết "đọc sách" cho em nghe nữa. Em Khanh thì khỏi phải nói, thích sán lại chỗ anh đang chơi lắm, tò mò nhìn anh xem anh chơi cái gì, rồi cũng bắt chước một số trò của anh. Thế là con trai đã ra dáng ông anh hơn rồi đấy.

Tự nhiên dạo này con trai có câu cửa miệng là "papa, i-ran" (không cần papa), cái gì cũng phải mẹ, nào là mẹ cho ăn, cho đi unchi, mặc quần áo, đánh răng, ru ngủ,...Hỏi con tại sao thì con bảo "papa kowai" (sợ papa lắm), vì papa hay quát mắng Kiên mà. Papa quát to, rồi con đem cái đũa dài ra doạ quật vào mông nữa. Kiên bảo "mặt papa nhìn cũng sợ, mắt nhìn cũng sợ, mồm nhìn cũng sợ" (con trai nói bằng tiếng Nhật nhưng mama dịch ra là như thế) làm mama không nhịn được cười. Mama lại hỏi "thế mama cũng hay cáu với Kiên còn gì, nếu Kiên hư thì mama cũng cáu đấy", Kiên không trả lời mà chỉ liên tục lặp lại "papa kowai, papa kowai". Thấy papa hay đem lại đũa dài ra nạt, có lần con cũng mở ngăn kéo, lấy cái đũa dài ra gõ gõ vào cái ghế hệt như papa làm, rồi miệng thì tuôn ra vài từ làm bộ như đang quát mắng ai đấy. Đúng là cái đồ khỉ, chỉ giỏi đi bắt chước.

Kiên vẫn nhớ chuyện con sói có cái bàn tay đen, nên không được mấy chú dê mở cửa cho vào nhà. Kiên cũng biết là ở nhà Kiên và papa giống nhau vì đều đen cả.
-Mama bảo "Kiên đến pan-ya-san (cửa hàng làm bánh) đi, để bôi bột vào cho trắng",
Kiên cười hì hì "pan-ya-san ikanai yo" (con không đi cửa hàng bánh đâu).
-Thôi Kiên đi đi, rồi rủ papa cùng đi. Thế em Khanh có cần đi không hả con?
Em Khanh không cần đi đâu. Em Khanh trắng rồi mà.
-Mama có cần đi không?
Không, mama cũng trắng rồi mà (con trai biết nịnh mama phết đấy). À, Kiên đi pan-ya-san rồi mà. Kiên cũng trắng rồi (vừa nói vừa xoè lòng bàn tay ra cho mama xem).
-Mama lại lật tay Kiên lại rồi bảo: Kiên vẫn đen này.
Kiên lại cười hì hì: đen quá nề

Kiên phân công "mama là của Kiên, còn papa là của akachan", rồi "ông thì của Kiên, bà của akachan", rồi hôm nọ ngồi nói chuyện về dì Thu và dì Hương, Kiên cũng bảo "dì Thu của Kiên, dì Hương akachan". Thế nghĩa là ai con thích thì con bảo là của con, ai con không thích thì con "cho" em à? Papa nghe thế quen rồi. Papa bảo "nhớ cái mặt nhé, papa không cần Kiên yêu, papa yêu Khanh thôi". Còn bà ngoại và dì Hương nghe thế chắc buồn lắm đấy nhỉ.

Con trai mama láu cá lắm.

No comments: