Thursday, February 28, 2008

Tập đi toilet

Anh Chép đang ở trong giai đoạn tập đi ị và đi tè ở toilet chứ không phải đi ra bỉm nữa. Thực ra anh Chép đã bắt đầu được dậy cách đi tè (oshikko) ở nhà trẻ cách đây lâu rồi, và mẹ cũng được cô giáo khoe là anh Chép đã biết vào toilet để oshikko, nhưng ở nhà thì mẹ vẫn chưa áp dụng, vẫn đóng bỉm suốt cho Chép. Chỉ từ mấy ngày nay, từ lúc đi nhà trẻ về là anh Chép không mặc bỉm nữa, mà sẽ tập oshikko vào cái toilet riêng dành cho anh Chép. Đầu tiên là sẽ tập oshikko trước, chứ đi unchi thì có lẽ phải để sau. Ngay hôm đầu tiên Chép đã làm bố mẹ ngạc nhiên vì để Chép ngồi vào bô, Chép tự "xì xì" rồi một lúc sau là đã kêu "deta, deta", tức là đã tè được rồi. Có khi oshikko 1 lần xong vẫn không chịu mặc quần ngay, mà lại đòi "mo ikkai" tức là thêm 1 lần nữa, rồi lại chạy vào ngồi bô.Chả hiểu sao Chép lại đi thêm được 1 ít nữa. Papa cứ bảo"cái thằng này sao giỏi thế nhỉ, bảo đi tè là đi được ngay". Đi xong Chép lại còn kéo cái ngăn ở bô ra đem đến tận nơi đưa cho mẹ để bảo mẹ đổ vào toilet.
Được 1, 2 hôm như thế Bố mẹ vui lắm, tưởng là sẽ không phải đóng bỉm cả ngày cho Chép nữa, mà chỉ đóng bỉm lúc đi ngủ thôi. Nhưng hoá ra không đơn giản thế. Bó mẹ mà không nhắc thì Chép mải chơi quên cả đi tè. Tối hôm đấy papa thì đi vắng, mẹ thì đang dọn nhà, 1 lúc sau đã thấy con tồ tồ ra quần, ướt cả thảm. Cu cậu tè xong rồi mới biết là không có bỉm, ướt cả quần. Mẹ vội vàng thay cho cái quần khác, và nhắc là phải oshikko vào cái bô xinh xinh của Chép ấy. Thế mà chỉ được 1 lúc sau lại thấy con tự tụt quần ra, đòi vào toilet. Tưởng là con chuẩn bị đi tè, nào ngờ quần đã ướt từ bao giờ, tìm mãi không biết cậu tè ra đâu, hoá ra là tè luôn lên cái xe đẩy mickey.
Lại hôm khác, cũng chỉ có mình mẹ ở nhà với Chép. Mẹ đang bận voice chat với dì Thu nên không để ý, cứ thấy Chép loay hoay bên cạnh tủ sách. Một lúc sau nhìn xuông tứ nhiên thấy ống quần của con có cái gì phồng phồng ra, Chép thì vừa nhìn xuống quần vừa sợ sệt. Ối giời ơi, con trai unchi ra quần mất rồi. Mẹ cáu quá mắng Chép mấy câu thì con trai khóc luôn, vừa khóc vừa đi vào toilet để mẹ rửa cho. Sau đó mẹ vừa dỗ vừa nhắc lại cho Chép nhớ là phải vào toilet, nhưng cậu vẫn khóc mãi mới thôi. Chắc là do cậu sợ quá, vì mọi lần unchi ra bỉm thì không sao, lần này chẳng thấy bỉm đâu, tự nhiên "nó" rơi xuống tận ống quần, làm cậu sợ. Không biết những lần sau Chép có nhớ mà thực hiện không, nhưng dù sao phải chấp nhận vài lần đau thương, đi thay quần và lau nhà như thế thì con mới tiến bộ được. Chắc chả còn cách nào khác đâu nhỉ.

No comments: