Thursday, August 2, 2007

Chuyến đi biển đầu tiên






Hôm Chủ nhật vừa rồi (29/7), cả nhà có một chuyến đi biển với các cô chú ở Kyoto. Đây là chuyến đi biển đầu tiên của Chép, và cũng là chuyến đi biển ở Nhật đầu tiên của cả nhà. Bãi biển này có tên là Suma, nằm ở tỉnh Kobe, có bờ biển dài gần 2km, cách Kyoto khoảng 1tiếng rưỡi đi tàu.

Chuyến đi khởi hành khá sớm, từ 7h sáng. Nói là sớm vì thường cuối tuần cả nhà hay ngủ dậy muộn lắm. Bố mẹ dậy từ 6h30, chuẩn bị các thứ xong thì đánh thức Chép dậy để đi. Chép có vẻ ngơ ngác lắm, không hiểu tại sao mình được đưa đi chơi sớm thế này.
7h sáng ra khỏi nhà, vẫy taxi cùng với nhà chị Chíp để đi đến ga Kyoto. Đường vẫn còn vắng, taxi đi nhanh nên chỉ hết có 20 phút. Đến nơi đã thấy các cô chú có mặt đông đủ, cả anh Quang vai khoác balô đựng xô, xẻng để nghịch cát.

7h50 cả đoàn lên chuyến tàu express đến ga Kobe. Lên tàu Chép mới được ăn sáng. Mẹ chỉ chuẩn bị bánh ngọt và nước rau quả thôi. Cả chị Chíp và anh Quang cũng chén bánh cùng Chép luôn. Nhưng Chép chỉ ăn hết có 1/2 cái bánh và 1/2 hộp nước quả. Thường thì Chép cũng không thích ăn bánh mì hay bánh ngọt vào buổi sáng mà.

Đi mất hơn 1 tiếng thì đến ga Kobe, nhưng mẹ hơi bị say, nôn ra cũng chỉ có tí sữa uống buổi sáng. Sau đó mẹ đành phải phó thác hoàn toàn việc trông Chép cho papa. Chép không chịu ngồi trên xe đẩy, cứ thích xuống, mà tàu thì đông, chẳng có chỗ mà đi lại. Trên tàu lại chẳng có đồ gì chơi nên papa cứ phải nghĩ ra đủ cách để pha trò cho Chép.
Đến ga Kobe, phải chuyển sang tàu local đi mất 10 phút nữa để đến ga Suma. Vừa xuống đến ga, cảnh tượng đầu tiên đập ngay vào mắt mọi người đó là cảnh biển trong xanh và cát trắng, lố nhố mọi người đang nằm phơi nắng và đang nghịch nước. Cảnh tượng này làm tan biến ngay sự mệt mỏi, đem lại sự háo hức cho tất cả mọi người.

Chú Đình Anh chủ tịch đoàn thuê cho mọi người chỗ thay quần áo, mượn phao bơi, và gửi đồ. Tất cả dịch vụ này được tính với giá 1000Y/người. Bao gồm cả bạt trải để ngồi và ô nữa.
Mọi người thay quần áo để ra bơi. Hôm nay mẹ không bơi nên chỉ thay quần sóc thôi. Sau đó thay quần áo cho Chép, cho Chép cởi trần, chỉ mặc cái quần pants thôi. Bố đưa Chép xuống nước, nhưng nước biển hơi lạnh nên cu cậu sợ, không dám thò chân xuống nước. Ở nhà hay ở nhà trẻ Chép vẫn thích nghịch nước lắm, nhưng toàn là nước hơi âm ấm, nên cậu quen rồi. Mãi sau Chép mới chịu ngồi cùng mẹ để nghịch cát ở gần bờ. Anh Quang và chị Chíp lớn hơn nên nghịch nước bằng phao thích lắm.

Trời hôm nay không nắng bằng mọi hôm thế mà ngồi dưới nắng một lúc cũng thấy hơi đau đầu. Mẹ phải bế Chép chui vào ngồi dưới cái ô, tranh thủ ăn bánh mì với thịt nguội. Từ sáng đến giờ bố mẹ đã được cái gì vào bụng đâu. Chép cũng ăn được 1 ít. Ngồi một lúc Chép toàn chạy ra ngoài để lấy những quả bóng xung quanh để chơi. Dẫm chân trên cát nóng quá không chịu được thế là đứng đấy kêu để mẹ ra bế vào.

Papa thì bơi lội với các chú có vẻ vui lắm, nào là chơi bóng chuyền dưới nước, tung nhau lên cao. Mải chơi thế nào mà bố bị sóng đánh rơi mất luôn cái kính. Sau đấy trời nắng phải đeo kính râm vào thì càng chẳng nhìn rõ cái gì.

Đến 1h chiều mọi người rủ nhau đi ăn. May cũng tìm được quán sukiya gần ga ăn khá ngon, ăn xong lại sang quán cafe ngồi nhâm nhi. Trời nắng thế này cũng ngại ra biển quá. Nhưng đến 3h chiều thì cả nhà Chép về trước, vì có Chép nên cũng không thích về muộn. Các cô chú còn chơi đến khi nào tắt nắng mà. Chỉ ở ngoài nắng có mấy tiếng thế thôi mà hôm sau người mẩn đỏ và ngứa, đau rát vì bị cháy nắng. Can tội mẹ chủ quan không chịu bôi kem chống nắng mà.

1 comment:

Anonymous said...

Nhìn mấy cái pix chup biển lại thấy nôn nao, thèm được tắm ở biển.