Wednesday, September 17, 2008

Em Khanh nhập viện

Khanh uống thuốc ho và thuốc chữa cảm sốt của ông bác sĩ Uehara gần nhà mãi chẳng khỏi. Vẫn cứ sốt vào buổi sáng, buổi chiều thì hạ sốt. Ở nhà suốt gần 1 tuần. Thứ tư cho Khanh đi nhà trẻ thì đến nơi, các cô vẫn đo được là 38 độ. Chắc cô thương tình cả tuần vừa rồi nghỉ nên cô bảo hôm nay cô sẽ theo dõi Khanh 1 hôm xem sao. Cả ngày cứ nhấp nhổm chờ điện thoại từ nhà trẻ gọi đến đón Khanh về nhưng cũng không thấy. Chắc tại đến chiều Khanh hết sốt mà. Cuối buổi thấy cô báo cáo là Khanh ăn vẫn ngoan, không hiểu sao lại sốt như vậy. Thông thường nếu là cảm sốt thì sẽ hay sốt về chiều, chứ Khanh thì ngược lại, cô bảo như thế mới đáng lo.


Thứ năm mama vẫn đưa Khanh đi nhà trẻ vì lúc ở nhà đo có 37.1 độ. Nhưng đến nơi, đo lại thì 37.8, theo nguyên tắc là phải đưa về, nhưng cô lại “thương tình” bảo cứ để cô theo dõi thêm 1 hôm nữa, hôm nay cô sẽ đo nhiệt độ cho Khanh nhiều lần hơn để theo dõi xem chu kỳ thay đổi là như thế nào. Đến chiều thấy cô Hara nhăn nhó bảo là hôm nay Khanh có vẻ không được tươi tỉnh lắm, ăn xong cũng nôn hết cả ra vì ho, rồi buổi chiều nay có lúc nhiệt độ cũng hơn 37.5. Cô bảo nên cho đi khám ở bệnh viện, xét nghiệm máu để biết chính xác nguyên nhân là do đâu. Mấy cô khác cũng nói vậy. Chả hiểu sao mama cứ tin cái ông bác sĩ Uehara vì ông ấy bảo Khanh chỉ cảm sốt bình thường thôi, không có gì phải lo lắng cả.


Nhưng thôi, cô đã khuyên thì mama sẽ nghe theo. Cho yên tâm. Sáng thứ sáu (12/9), cả hai bố mẹ đưa Khanh đến khám ở Bệnh viện Chữ thập đỏ, bệnh viện mama đã sinh 2 anh em. Ở đây bác sĩ có hồ sơ theo dõi Khanh từ lúc mới sinh nên tốt nhất là nên đến đây.


Hôm nay phụ trách khám không phải là bác sĩ Ito như thường lệ, mà là bác sĩ khác, trông có vẻ rất nhiều tuổi, đầu hói. Nhìn biển bên ngoài cửa thì hoá ra là bác sĩ trưởng khoa. Mama vào trình bày một thôi một hồi như máy vì cái bài này đã được tua đi tua lại nhiều lần rồi. Ông bác sĩ nghe xong, rồi xem lại hồ sơ, thấy có chụp MRI lúc 3 tháng, nhưng sau đó 1 tháng không thấy đi khám lại. Ông ấy bảo lẽ ra phải đi khám chứ. Mama đành phải xin lỗi và nói dối là lúc đó không có ở Nhật (khổ thế đấy). Tại vì kết quả MRI là bình thường nên mama nghĩ chẳng cần đi khám lại nữa. Với lại đúng vào thời điểm đó cũng có kỳ khám 4 tháng do quận tổ chức nên mama nghĩ chỉ đi một cái là được.

Ông bác sĩ này xem qua người Khanh rồi quyết định luôn là phải nhập viện để theo dõi. Cần phải tiến hành xét nghiệm, kết hợp với việc kiểm tra đầu nữa.


Thế là bắt đầu những ngày nằm viện của em Khanh. Lại vẫn bệnh viện đấy, vẫn cái giường kiểu đấy, nhưng gần giống như cái cũi để tránh cho trẻ bị ngã ra ngoài, vẫn cái rèm màu vàng, chỉ khác là khoa nhi thì nằm ở tầng 3, còn hồi trước lúc Khanh sinh thì nằm trên tầng 7.

Tầng 3 này, ngoài khoa nhi thì cũng gần khoa điều trị dành cho người già. Có người già đang nằm viện, nhưng lại cũng có nhiều người già khoẻ mạnh đang làm công việc dọn vệ sinh, lau chùi các phòng bệnh. Kể cũng lạ thật. Sức khỏe lúc nào mất đi mới thấy nó đáng quý.

No comments: