Monday, September 22, 2008

Thư giãn trong bệnh viện

Trông em Khanh cắn cái dây truyền nước này. Cứ cái gì vào tay là em cho hết vào mồm. May mà cái dây này cũng dai nên không bị em cắn đứt, hihi. Răng em bây giờ sắc lắm. Lại có thêm 2 cái răng cửa to như 2 cái "bàn cuốc" ở hàm trên nữa, tổng cộng là 4 cái.Thỉnh thoảng ngứa răng mà không có cái gì cắn là em lại nghiến răng ken két.
Anh Chép thì thích đến bệnh viện thăm em lắm, nhưng ngó em thì ít mà chạy sang cái phòng đồ chơi thì nhiều. Cái phòng này có đủ các loại đồ chơi, lại còn có cả 1 thư viện đầy sách. Có cả những quyển sách mà các gia đình đã từng có con cháu nằm viện ở đây tặng lại bệnh viện. Hôm nào mama cũng chạy sang ôm vài quyển về đọc cho 2 anh em nghe. Lúc nào em Khanh ngủ, anh Chép về nhà rồi thì mama đọc để học thêm từ mới tiếng Nhật, hehe. Công nhận sách trẻ con của Nhật hay thật, hình vẽ cũng đẹp nữa. Mà lại có bao nhiêu sách để thay đổi, chứ ở nhà chỉ quanh đi quẩn lại vài quyển, đọc mãi cũng chán, mà mua nhiều thì chật nhà, vì mỗi quyển có vài trang thôi. Ở đây vài ngày tha hồ đọc. Anh Chép cũng hứng thú với mấy quyển sách mới lắm.
Đây là 1 ví dụ, anh Chép đang đọc quyển Anpanman dậy cách nấu món cari này.


Em Khanh chỉ chẳng cần đọc sách, chỉ cần cho vào mồm nếm xem nó có cái mùi vị gì không.
Ngày em được ra viện đây. Tay được tháo băng rồi, thoải mái hẳn, có thể cầm được bằng 2 tay nhé. Em cầm cái bát rồi cho luôn vào mồm gặm gặm, thế mà chơi được lâu lắm.
Ở bệnh viện cũng thấy thoải mái, vì 2 mẹ con nằm ở phòng 3 giường, nhưng 2 giường kia trống nên cứ như là phòng của mình ấy, yên tĩnh và rộng rãi. Chứ nếu 2 giường bên cạnh mà có người nằm là sẽ có ngay cái cảm giác của bệnh viện, vì các giường kê cũng sát nhau lắm, chỉ cách nhau có mỗi cái rèm. Nhưng chỉ đến đúng cái hôm Khanh ra viện thì mới có thêm người vào. Mà có người vào là khác ngay. Nhà mình đi đứng, ăn nói cũng phải nhỏ nhẹ. Anh Chép đến mà chạy uỳnh uỵch hay nói to là bị nhắc nhở ngay.
Ở trong viện em Khanh được phục vụ 2 bữa dặm một ngày, mama đỡ phải nấu. Khanh ăn ngon lành, mỗi tội là 1 suất nhiều quá, Khanh chỉ ăn hết cũng lắm là một nửa, rồi uống thêm sữa. Ăn xong thì lại nằm khểnh chơi, 2 mẹ con đọc truyện. Phòng thì điều hoà 24/24 mát mẻ. Chẳng hiều vì mát hay vì ăn no mà suốt mấy hôm trong viện, Khanh ngủ một mạch cả đêm chẳng dậy ăn thêm lần nào. 2 mẹ con ngủ ngon lành cho tới sáng. Papa bảo vào viện mà cứ như đi an dưỡng ấy.
Nhưng thôi, về nhà với 2 bố con vẫn thích hơn. Cả nhà được ăn uống cùng nhau mà không phải ăn bento như thế này nữa. Khanh được ra viện nhưng vẫn có lịch đi khám lại. Mong là con gái của mama sẽ không sao cả, con gái nhỉ.

No comments: