Sunday, February 15, 2009

Tình yêu còn sống hay đã chết?

Hôm nay đọc được một bài rất hay trên Vietimes nói về tình yêu nên muốn copy lại vào blog.

Mỗi một năm, nhân loại lại có một ngày Tình yêu. Ngày này, đối với hầu hết mọi người là ngày để cho họ một lần nữa đặt lại câu hỏi: “Tình yêu còn hay đã chết?”. Và có không ít người đã từng kêu lên: Tình yêu đã chết lâu rồi. Nhưng cũng rất nhiều người tin chắc rằng: Tình yêu chỉ là ảo ảnh trong cuộc sống này mà thôi.

Chúng ta từng đọc rất nhiều những cuốn sách, những bộ phim… về tình yêu. Nhưng chúng ta không tin đó là sự thật có trên thế gian này. Chúng ta cho đó chỉ là khát vọng của con người về tình yêu mà thôi. Nhưng thực tế, nhiều người chúng ta đã đi qua những ngày tháng của một tình yêu như thế. Vậy tại sao chúng ta lại không tin? Bởi chúng ta muốn những ngày tháng đó phải được kéo dài mãi mãi trong suốt cuộc đời mình với một người yêu cụ thể bằng xương bằng thịt và không được phép đổi thay. Chính vì thế mà khi những ngày tháng kỳ diệu của tình yêu đó đã không còn thì chúng ta lại rơi vào một thực trạng vô cùng thảm hại. Thay vào những ngày tháng kỳ diệu trước đó là sự ngờ vực và đôi khi thù hận. Và không ít người trong chúng ta ở trong thảm cảnh đó lại cho rằng những ngày tháng diệu kỳ bên người đàn bà hay đàn ông của mình chỉ là sự giả dối và nhầm lẫn.

Chính chúng ta mới là những kẻ nhầm lẫn chứ những ngày tháng diệu kỳ trước đó là có thật. Chúng ta là con người, và trong chúng ta lúc nào cũng ẩn giấu những con thú của chủ nghĩa sở hữu. Chủ nghĩa sở hữu đã vật chất hóa tình yêu mà lẽ ra nó chỉ là sự tinh thần hóa mà thôi. Tôi có hỏi nhiều người đàn ông, đàn bà và thấy rằng: trong cuộc đời, họ đã yêu không chỉ một người đàn bà hay một người đàn ông. Và với những người đàn bà, đàn ông khác nhau ấy, họ vẫn yêu với một niềm mê đắm, đầy dâng hiến trong một thời gian nào đó cho dù dài hay ngắn. Thế nhưng, khi người đàn bà hay người đàn ông rời xa họ thì họ lại cho rằng những gì cả hai người mê đắm và hiến dâng chỉ là ảo ảnh thậm chí là giả dối. Và đến người đàn ông, đàn bà sau đó họ lại yêu đắm mê và dâng hiến. Cả hai không giả dối. Cả hai đã mê đắm và dâng hiến thật. Nhưng cả hai đã không “tinh thần hóa” vĩnh viễn tình yêu của họ.

Họ đã “vật chất hóa” tình yêu ấy. Thuật ngữ “vật chất hóa” mà tôi đang nói đến không phải là một dục vọng. Trong trường hợp này, “vật chất hóa” đối với bạn là người yêu của bạn phải là người có nét mặt ấy, giọng nói ấy, chiều cao ấy… à nếu khác đi thì bạn không chịu nổi và không chấp nhận. Và khi bạn yêu người khác thì bạn lại “vật chất hóa” nét mặt, giọng nói, chiều cao…khác. Nhưng bạn phải thừa nhận với tôi rằng bạn vẫn mang một tình cảm như thế. Tôi cũng là người trải qua những trạng thái ấy. Nhưng tôi không thể nói dối rằng người tôi đang yêu lúc này thì tôi không yêu bằng người tôi đã yêu cách đây 30 năm.

Có một người tôi đã yêu và một năm sau khi chia tay người đó tìm tôi và nguyền rủa tôi đã yêu cô một cách giả dối vì cô nhận ra cô ấy bỏ tôi đi mà tôi không hề đau đớn. Quả thực tôi không đau đớn mặc dù rất buồn. Vì những ngày chúng tôi hạnh phúc bên nhau đẹp đẽ và mạnh mẽ hơn tất cả những đau đớn sau đó. Và tôi chỉ sống với những ngày tháng hạnh phúc đó. Tại sao chúng ta lại không lưu giữ lại những ngày tháng đắm mê và hạnh phúc mà lại trách móc, nguyền rủa và thù hận nhau. Tại sao chúng ta lại không thừa nhận những ngày tháng đắm mê hạnh phúc với người mình yêu lại không phải là tình yêu đích thực. Hiện thực cũng cho thấy có biết bao người đàn ông, đàn bà sống mãi với ký ức của những ngày tháng hạnh phúc với người đàn ông, đàn bà trước đó của mình trong khi họ vẫn sống hạnh phúc với mối tình hiện tại. Một mối tình đẹp trong quá khứ của chồng ta, của vợ ta không thể là sự xấu xa đối với cá nhân ta. Bởi tất cả những vẻ đẹp và sự dâng hiến trong tình yêu chỉ thuộc về cái đẹp và mãi mãi như thế. Nếu chồng ta, vợ ta tôn trọng vẻ đẹp và sự dâng hiến đắm mê với người yêu xưa cũ của mình thì chồng ta, vợ ta sẽ tôn trọng tình cảm mà họ đang có với ta.

Cũng như một cái cây không phải ngày nào hoa cũng nở rộ. Chúng ta không thể nghi ngờ hay nguyền rủa cái cây kia khi nó phải sống qua những ngày đông giá lạnh. Điều quan trọng nhất của cái cây là nó chứa đựng bản chất của những mùa hoa trong từng thớ gỗ của nó mà không hề thay đổi. Nó chỉ đợi một ngày đẹp trời là bừng nở những bông hoa. Và mùa hoa đầu hay mùa hoa cuối của một cái cây không bao giờ được so sánh mùa nào là hoa thật còn mùa nào là hoa giả cho dù những bông hoa của mùa sau không bao giờ nở ở cùng một chỗ nhất định trên cành giống màu hoa trước. Và đời sống của chúng ta cũng vậy, cho dù có những đổi thay nhưng nó phải luôn luôn chứa đựng trong nó vẻ đẹp và sự dâng đắm mê hiến như là bản chất ra hoa của những cái cây. Khi chúng ta hiểu vậy, chúng ta sẽ không rơi vào tuyệt vọng yếu hèn và cũng không ghen tuông một cách vô lối với người mình đang yêu về một quá khứ của họ.

Khi hiểu vậy, chúng ta sẽ tin vào sự kỳ diệu trong cuộc sống quá nhiều mệt mỏi này. Và chúng ta sẽ sống trong náo nức dù là những náo nức âm thầm để đợi một ngày kỳ diệu tình yêu hiện ra. Với ý do đó, chúng ta sẽ không bao giờ thấy cuộc sống này tẻ nhạt hay tuyệt vọng. Tình yêu không bao giờ chết cũng như phép thiêng trong cuộc sống này không bao giờ mất đi. Và có thể nó chỉ hiện ra trong cuộc đời ta với một khoảnh khắc thì vẻ đẹp và sự đắm mê của nó vĩnh viễn ở lại trong ta và mãi mãi là tài sản vô giá của ta. Nếu chúng ta thấu hiểu được điều đó, chúng ta đã quá đủ hạnh phúc để bước đi trên thế gian này cho đến khi nằm xuống.

Hạnh Nguyên

Nguồn http://vietimes.vietnamnet.vn/vn/nguoiquansat/6278/index.viet