Friday, February 27, 2009

Cuộc chiến với chiếc tivi (phần 2)

Con bắt đầu biết chú ý đến chiếc tivi khi papa thử cho con xem phim hoạt hình T&J từ hồi con mới 1 tuổi rưỡi. Đầu tiên là con tò mò, có khi thấy sợ nhưng rồi con nhanh chóng thích xem, xem những tập ngắn, xem đi xem lại vẫn thấy thích, rồi chuyển sang phải xem tập mới thì mới thấy thích, rồi bây giờ là phải xem thể loại tập dài như là phim ấy. Con tập trung kinh khủng, vừa xem vừa cười khanh khách, rồi còn nhớ nội dung để diễn tả cho mama, hay bắt chước một số hành động hay âm thanh của các nhân vật trong phim. Ngoài phim T&J thì con không thích các thể loại phim khác. Nhưng cứ nhìn thấy trên màn hình vi tính có hiện ra cái hình chiếu video clip nào có cái hình tam giác play là thế nào cũng di chuột vào cái tam giác đấy để bật lên xem.

Con cũng thích xem tivi vì bản thân mama cũng nghiện món tivi của Nhật. Tivi của Nhật có nhiều kênh, nhiều chương trình giải trí hấp dẫn khủng khiếp. Có thời kỳ hôm nào mama cũng phải xem, cứ tối là phải vừa bật tivi lên vừa xem vừa ăn. Thế cho nên là con cũng được xem ké. Con cũng thích các chương trình động vật, các game show. Mỗi hôm một chương trình khác nhau nên xem chẳng bao giờ thấy chán. Lúc đấy mama cũng được cô giáo cảnh bảo không nên cho con vừa ăn vừa xem, nhưng mama chưa biết làm cách nào để cai nghiện cho con, cho cả mama nữa.

Rồi nhà mình chuyển nhà, mama đã định vứt hẳn chiếc tivi đi, nhưng phần vì chưa vứt được (ở Nhật muốn vứt là phải mất tiền), phần vì vẫn còn luyến tiếc nên nó vẫn được giữ lại. Tuy nhiên, nó không còn được để ở vị trí trung tâm nữa. Nhà chật nên nó được giúi vào một góc, hơi khuất. Giai đoạn đấy bố mẹ bận đủ thứ việc, từ sáng đến tối nên chả có thời gian đâu mà nghĩ đến chiếc tivi nữa. Về đến nhà là lao vào cơm nước, cho Kiên ăn, Khanh ăn, rồi lại dọn nhà vì đồ đạc vẫn ngổn ngang. Nên tự dưng chiếc tivi bị quên lãng. Cho đến tận bây giờ.

Mama không ngờ là mình có thể tách rời cái tivi một cách dễ dàng đến thế. Bây giờ hầu như mama mù tịt về các tin tức ở Nhật, từ vụ bắt 85 người Việt nam liên quan đến đường dây ăn trộm ở Tokyo, xét xử quan chức của PCI, hay tin nóng hổi của giới geinojin ở Nhật, hoàn toàn mama không biết một tí gì, chỉ biết được cái tít qua các trang web đưa tin của Việt nam thôi. Hoá ra sống mà không có cái tivi cũng chả sao, hơi lạc hậu một tí nhưng lại được cái nhẹ nhàng, đơn giản. Papa cũng từng nói về gia đình 1 người bạn Nhật ở lab chẳng bao giờ biết đến xem tivi là gì, lúc đấy mama thấy ngạc nhiên lắm, vì tivi cũng có bao nhiêu thứ bổ ích đấy chứ. Nhưng rồi mama cũng nghĩ bổ ích thì có đấy, nâng cao hiểu biết thời sự đấy, nhưng cũng có đầy chương trình chỉ để giết thời gian. Bây giờ cả nhà mình gần như không biết đến sự hiện diện của cái tivi nữa, mama thấy mừng lắm. Nhất là con trai, không còn nhớ để đòi bật tivi như trước đây nữa.

Nhưng khoản nghiện T&J thì vẫn rất nặng. Về đến nhà là đòi bật. Đến bữa ăn là đòi bật. Rồi còn mặc cả là "bật cho xem thì mới ăn". Mama sai lầm là đã nhân nhượng con, vì muốn con ăn cho xong bữa nên toàn chặc lưỡi bật lên cho con xem. Thế là mama thì đứng xúc cho con từng thìa một, con thì dán mắt vào màn hình. Như thế thì con cũng có biết là đang ăn cái gì để thưởng thức đâu cơ chứ. Tình trạng này càng kéo dài càng nghiêm trọng nên cách đây khoảng 2 tuần mama kiên quyết không bật cho con xem, mà bắt con ngồi ở ghế để ăn xong rồi mới xem. Lúc đấy con đã khóc rất kinh khủng, nhưng mama mặc cho con khóc. Khóc chán xong thì cũng phải ăn. Nhưng ăn xong thì mama vẫn bật cho con xem như đã hứa.

Nhưng bây giờ phải chuyển sang bước tiếp theo là bắt con đoạn tuyệt hoàn toàn với T&J. Sẽ rất khốc liệt đây. Được mấy ngày hôm nay rồi. Con cũng có nhắc đến việc cho con xem T&J nhưng mama sẽ nói lảng sang chuyện khác, gợi ý cho con chơi trò khác hay bảo con đem sách ra để mama đọc cho nghe. Con bắt đầu hứng thú với việc đọc sách rồi nên con quên ngay bạn T&J, cả buổi tối không thấy đòi nữa. Hoặc con đòi xem thì mama đánh lạc hướng bằng cách cho con ăn kẹo, rồi đọc truyện. Thế là con bị lôi kéo ngay. Ăn nhiều kẹo còn tốt hơn là xem tivi, hehe (không biết mệnh đề này có sai lầm không nhỉ).

Mama cũng định là buổi tối thì sẽ cất hẳn cái máy tính đi, không để con nhìn thấy nữa, nhưng thỉnh thoảng còn chat nói chuyện với ông bà, để ông bà ngắm cháu nên cũng không cất hẳn đi được. ông bà cũng lo cho thằng cháu bị nghiện tivi nên đang gợi ý là chỉ chat vào một số ngày nhất định trong tuần thôi, chẳng hạn như thứ 3, 5, 7 gì đó.

Mama biết là cách nuôi dậy con nhiều khi hơi bị cứng nhắc, ngay cả chuyện xem tivi này. Không phải mama sẽ mãi mãi, hoàn toàn không cho con xem một chút nào nữa. Chắc hẳn là không phải thế rồi. Nhưng để con biết hứng thú, biết quan tâm đến những trò khác, biết vận động đầu óc, rồi dần dần con trưởng thành, biết tự chủ trong cuộc sống của mình, biết nên xem bao nhiêu là đủ, xem cái gì là cần thiết, để không bị lệ thuộc vào nó, thì bây giờ mama buộc phải cứng nhắc như thế. Tất cả cũng là vì tương lai của con thôi, con trai ạ.

Cuộc chiến sẽ vẫn còn tiếp tục...

No comments: