Saturday, February 7, 2009

Con gái của mẹ đã tiến bộ như thế nào

Con gái của mama dạo này tiến bộ nhiều lắm nhé. Làm mẹ phải ngạc nhiên đấy. Vì tiến trình phát triển của con gái có vẻ chậm hơn so với mức tiêu chuẩn, chậm hơn so với anh Chép (tất nhiên là thế rồi vì lúc nào anh Chép cũng như con choi choi ấy), nên mẹ không khỏi lo lắng, sốt ruột, và cũng chính vì thế mà mỗi bước tiến bộ của con làm mẹ thấy vui hơn rất nhiều.

Bây giờ thì mama có thể chắc chắn một điều là con gái không bị bệnh gì về thần kinh, về cơ vận động mà chỉ đơn giản là con có tiến trình phát triển riêng của con và mama phải kiên nhẫn để dõi theo tiến trình ấy. Để nói được một điều chắc chắn ấy quả là không đơn giản chút nào. Con thì phải trải qua bao nhiêu xét nghiệm chiếu, chụp này nọ, còn mama thì phải qua bao nhiêu giây phút lo lắng mà chẳng biết làm gì ngoài việc cầu trời phật phù hộ cho con gái của mama. Rồi thì tất cả cũng đã qua với một kết quả ngọt ngào nhất là con gái của mama hoàn toàn bình thường. Hai chữ "bình thường" ấy sao mà đáng quý đến thế. Nó đem đến cho cả nhà mình sự bình yên, con gái ạ.

Chỉ trong 2, 3 tháng vừa qua mà con đã làm thêm được rất nhiều nhé. Con vẫn bò (trườn) khắp nhà để chơi, nhưng sau đó thì con vịn lên cái ghế của anh Chép rồi chổng mông lên như thế này này. Cái mông lại còn ngoáy bên nọ ngoáy bên kia nữa chứ. Lần đầu tiên thấy con làm được như thế là bố mẹ thấy mừng lắm rồi. Cái ghế này cũng không cao lắm nên con vịn được dễ dàng. Rồi dần dần con thành thạo hơn, vịn được khéo hơn, nhanh hơn, rồi cứ mải mê chơi với cái ghế đấy suốt cả buổi tối. Thò ngón tay qua khe ghế, hay sờ vào hình bạn gấu vẽ trên ghế. Đầu tiên thì con chống đầu gối rồi dần dần chân thẳng ra và nâng được mông cao lên. Động tác này là tốt cho cơ bụng của con, để con có thể bò được bằng đầu gối. Nhưng rồi suốt 1 thời gian mama vẫn không thấy con bò bằng đầu gối gì cả. Papa thì nói đùa rằng "con gái tôi không bao giờ muốn bò bằng đầu gối đâu". Mà ở Việt nam cũng có khái niệm "trốn bò" đấy thôi. Hay là con trốn bò thật nhỉ. Thực ra ở độ tuổi này, bò rất tốt cho sự phát triển cân bằng của cơ thể.

Hết vịn vào cái ghế thì con vịn sang cái hộp đồ chơi. Thực sự là nhà kiểu Nhật thì không có nhiều chỗ cho con vịn. Chỉ có cái ghế, cái đồ chơi này mà lại có vẻ hơi thấp, rồi có cái tủ quần áo nữa. Trông cái người thì cong ra, cái mông thì chổng lên, cái mặt thì vênh lên làm "mặt xấu". Đây là cái kiểu mặt xấu mama dậy cho đấy, trông rõ là buồn cười.
Bây giờ con ngồi thạo rồi, đang bò là tự ngồi lên được ngay, ngồi vững lắm, 2 tay cầm 2 đồ chơi để chơi được. Con ngồi chơi một mình thì không sao nhưng nếu ngồi gần anh Chép là thế nào cũng có chuyện. Anh trai thì thỉnh thoảng cũng biết pha trò cho em cười sằng sặc đấy, nhưng nhiều lúc trành choẹ với em, thấy em lấy mất đồ chơi thì phải giằng ngay lại bằng được, nên em đang ngồi bị anh đẩy cho ngã luôn ra nhà. Khổ thân em, lúc đấy mà bố mẹ không để ý là thế nào cũng bị đổ kềnh ra. Cái đầu thì to rồi nên anh có khi chỉ hơi chạm 1 tí là cũng có thể nghiêng ngả người rồi ngã bổ chửng. Lúc đấy anh thì bị mắng nên mếu máo khóc, còn em thì ngã đau nên cũng ăn vạ khóc to lên. 2 anh em làm thành dàn đồng ca, đến đau cả đầu.
Con gái còn tiến bộ thêm một bước nữa là vịn đứng thẳng người lên rồi. Cứ tường thuật kiểu này lại làm mama nhớ đến cái hình tiến hoá của khỉ thành người mà ngày xưa học ở trường ấy. Khỉ thì mất đến bao nhiêu triệu năm ấy nhỉ, thế mà con gái chỉ mất có vài tháng thôi mà, mama còn sốt ruột cái nỗi gì. Thế mama lại đi so sánh con với khỉ à. Bây giờ biết vịn đứng rồi thì con thích vịn đứng lắm. Ngồi một tí không chịu là vịn đứng lên ngay. Có khi lại chỉ bám có 1 tay vào tủ rồi đứng nghịch. Mama chỉ sợ anh Chép lại gần con lúc đấy thì con lại ngã. Tuy biết ngồi và vịn đứng nhưng bác sĩ vẫn khuyên là nên cho con bò, bò vượt chướng ngại vật nhiều hơn là ngồi hay vịn đứng như thế.
Đấy, con gái 1 tuổi đầu mà làm được như thế rồi đấy. Đối với các bà mẹ khác thì có thể đây là điều bình thường, nhưng đối với mama thì điều bình thường này quả là 1 điều kỳ diệu con gái ạ. Con gái cố gắng lên nhé. Mẹ mong lắm sớm đến ngày được nhìn thấy con gái đi vững trên 2 bàn chân xinh xinh của mình.

3 comments:

Chip said...

Mai Khanh tiến bộ quá nhỉ, yêu thế. Chúc mừng người có cùng ngày sinh với cô D nhé, hihi.
Mẹ Giang đúng là không cần phải lo lắng đâu ạ. Em gái của cô D hồi bé cũng giống MK đấy, đầu to này, mắt to này, sau này lớn lên chân tay cũng to ra thế là lại thành cao lớn, hơn đứt cô D 1 cái đầu :). MK về sau thể nào cũng cao lớn và lại còn thông minh nữa, đầu thế kia cơ mà :), mà 2 bố mẹ PhD sinh ra con cũng phải khác 2 bố mẹ master chứ, hihi. Đấy là còn chưa kể đến đôi mắt to thế kia, chớp chớp 1 cái đảm bảo các anh cứ là đổ lia lịa :D.

Chep-kun Family said...

hehe, hoa ra lai cung ngay sinh nhat voi co Duong a? Uh, may dua đầu to khéo sau này lại cao to nhỉ, hy vọng thế, hihi. Nhưng chả biết có triển vọng gì ko chứ bây giờ thấy chân ngắn tũn, nhìn mất cân đối lắm cơ

Pha Lê said...

dễ thương quá
hợp âm Fa trưởng