Friday, April 17, 2009

Mùa xuân của ông bà ở Kyoto

Kyoto với 1 môi trường sống hoàn toàn khác hẳn với những gì đã quen thuộc với ông bà ở Hà nội, nhưng chính vì thế mà ông bà có nhiều cái để "khám phá" (từ mà bà hay dùng để nói về ông khi ông muốn đi chơi thật nhiều, trải nghiệm thật nhiều những điều mới mẻ ở một nơi xa lạ này).

Ở đây khác Hà nội vì thay vì đi xe máy hay ôtô, ông bà phải đi bộ, đi bus hay đi tàu. Ở nhà, ông bà có riêng khoảng thời gian dành cho việc đi dạo bộ để giữ gìn sức khoẻ, nhưng ở đây thì có khi phải đi bộ suốt cả ngày. Đi bộ ra ga, ra bến bus, đi nhà trẻ, đi chợ, và nhất là những lúc đi bộ ngắm cảnh đền, chùa hay các khu thăm quan nổi tiếng. Đi bộ nhiều đến nỗi mà bà chỉ chăm chăm tìm chỗ nào có ghế để ngồi nghỉ, rồi cho ông muốn đi đâu xem thì đi, bà ngồi đợi. Nhưng có lẽ ông bà thích nhất là đi bộ ra bờ sông Kamogawa vào lúc sáng sớm. Con cháu vẫn còn đang ngủ thì ông bà đã dậy mở cửa đi từ lúc nào rồi. Ra sông ngắm hoa, và ngắm cá chép. Bây giờ hoa tàn gần hết rồi thì có cá là mối quan tâm lớn nhất của ông bà. Thì ở VN làm gì có chỗ nào nhìn được cá rõ đến thế, gần đến thế và nhiều đến thế. Ông bà nhìn những con cá chép to hàng bao nhiêu kg ấy thì suýt xoa rằng chẳng bao giờ mua được ở VN con cá như thế, rồi có mua được thì cũng phải hàng bao nhiêu trăm nghìn 1 kg, đắt lắm, quý lắm. Cứ thế. Đi đến đoạn sông nào là ông bà cũng phải ngó xuống tìm xem có cá không. Đi vào chùa hay đền mà có ao thì cũng lại tìm cá. Có lẽ cá là chủ đề lớn nhất của ông bà trong những chuyến đi dạo hay đi chơi.

Sang đây, thay vì đi ôtô thì ông đi xe đạp, mặc cho con cháu ngăn cản vì sợ ông lâu ngày không đi, đường xá lại không thông thuộc, xe lại đi làn bên trái chứ không đi bên phải như ở VN. Nhưng ông vẫn cứ đi. Ông tự tin là ông đi được. Ông bảo đi xe đạp ở đây sướng lắm, đi đến đâu thì vứt xe ở đấy, không cần khoá mà chẳng sợ mất, lại không phải mất tiền gửi xe. Xe đạp lại được đi trên vỉa hè rộng, chẳng phải tránh ôtô hay xe máy như ở VN, nên đi dễ lắm. Có hôm trời mưa ông còn đạp xe 1tay cầm ô nữa. Thế có nguy hiểm không cơ chứ. Nhưng vẫn là cái tính "thích mạo hiểm và muốn khám phá" của ông.

Sang đây ông bảo đi đến đâu cũng thấy di sản văn hoá thế giới. Sao mà lắm di sản thế. Từ 1000 năm hay hàng trăm năm trước mà người ta vẫn gìn giữ được, ghê thật. Ở VN thì chẳng giữ được gì, nghĩ mà tiếc. Ông trầm trồ trước các di sản, còn bà thì đi chơi theo kiểu "đến nơi chụp được cái ảnh là xong, đi làm gì lắm, chỗ nào chẳng giống chỗ nào". Chịu bà. Cho nên bà hay ngồi ngoài. Hoặc là mua vé 500 yên rồi bà vào những cũng chỉ đi loanh quanh được một tí là lại tìm ngay chỗ nào để ngồi xuống. Cả nhà trêu bà "bà đi thế thì mới chỉ hết 200 yên thôi, làm sao mà hết 500 được".

Còn hơn 1 tuần nữa là ông bà về Việt nam rồi. Chắc là ông bà cũng nhớ phở VN này, nhớ ôtô hay xe máy ở VN này, hay đơn giản là được ngồi bàn ăn bằng ghế ở VN thay vì ngồi chiếu như ở đây này. Thời gian còn lại ông bà tranh thủ đi chơi thật nhiều, thưởng thức thật nhiều vào nhé. Không sau này về VN rồi lại ngồi ngớ những ngày ở Kyoto tuyệt đẹp đấy.

Yasaka shrine
Ông bà trước cổng đền Yasaka

2470
Ông bà rung chuông để lễ theo phong tục của người Nhật

2478
Bên trong đền

Heian jingu
Ông bà ngồi ngắm cá trong vườn của đền Heian, khu đền lớn nhất của Kyoto

Chùa bạc
Ông bà ở phía trong chùa Bạc, ngôi chùa nổi tiếng với hình cát được cào phẳng và khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

2506
Một mình ông đang "khám phá" thiên nhiên

No comments: