Sunday, April 19, 2009

Ngày thứ 7 ở Koryuji và Arashiyama

Ngày thứ 7, bà giáo tiếng Nhật của papa rủ cả nhà đi chơi. Cô hẹn ở ga Kitano-Habubaicho để đi theo tuyến Arashiyama line. Đã vài lần đi Arashiyama rồi nhưng chưa bao giờ mama đi theo đường này. Dọc tuyến đường sắt này có rất nhiều các ngôi chùa nổi tiếng như Koryuji, Myoshinji, Ryoanji, và cuối cùng là Arashiyama. Nhưng để dừng lại ở tất cả các điểm nổi tiếng ấy thì không đủ thời gian, và cũng tốn kém vì chỗ nào cũng mất phí. Cuối cùng mọi người quyết định là sẽ ghé vào Koryuji rồi sau đó đến thẳng Arashiyama.

Ở Kyoto thì có quá nhiều chùa nổi tiếng, nhưng Koryuji thì nổi tiếng vì có bức tượng phật là bảo vật quốc gia. Khu vườn phía trước chùa chính rộng và rất đẹp. Cô giáo giải thích là "ở Kyoto thì ít công viên nên những khu vườn trong chùa này được tự do đi lại như công viên, không thu phí". Cô nói vậy chứ mama thấy ở Kyoto có khá nhiều công viên cho trẻ con đấy chứ.

Đi qua mấy gian lễ rất lớn thì mới thấy chỗ thu vé ở sâu phía trong. Chỗ này chỉ bán vé cho khách vào xem bảo vật quốc gia thôi. Vé chỗ này những 700 yên/người, đắt hơn tất cả các điểm thăm quan khác của Kyoto. Đến đây thì cô bảo cô ngồi ngoài vì cô đã đi nhiều lần rồi. Vé đắt vậy thì cô vào xem nhiều làm gì. Vào đến nơi thì chỉ thấy đúng 1 gian phòng, bày khá nhiều tượng phật xung quanh. Có 12 vị la hán, rồi phật bà quan âm, ông thiên lôi. Đối với những người không hiểu phật pháp như mama thì đúng là đọc chẳng hiểu gì, nhìn tượng phật cũng không hiểu đây là nhân vật nào, và các hoạ tiết điêu khắc có ý nghĩa gì. Nhưng có mấy bức tượng được xếp vào là bảo vật quốc gia thì đúng là đáng để chiêm ngưỡng. Những bức tượng này được làm bằng gỗ, có kích thước lớn, và chạm trổ tinh vi. Không hiểu sao ngày xưa người ta có thể làm được những tác phẩm như vậy. Rất tiếc ở đây không được chụp ảnh nên có muốn xem lại thì chỉ có cách đến trả 700 yên để được xem tận mắt thôi. Đúng là một kiểu kinh doanh rất hiệu quả của người Nhật. Xem hết 1 lượt rồi vẫn muốn ngồi lại để được đắm mình vào một không gian được bao quanh bởi các bức tượng trầm mặc và yên tĩnh. Không biết cõi niết bàn của những vị bồ tát hay la hán này thế nào nhỉ. Dọc đường ra bên ngoài có treo 10 điều răn của phật.

Cô và đứa cháu 2 tuổi đang ngồi đợi trên bãi cỏ, dưới tán cây. Chỗ ngồi này thật mát mẻ, thoáng đãng và dễ chịu. Cả nhà ngồi xuống chuyện trò với cô. Hoá ra chủ đề mà cô quan tâm là về cuộc chiến tranh Việt nam. Cô đã sang VN 2 lần rồi, đã vào đến Củ chi để chui xuống tầng hầm hẹp đến mức mà những người béo như cô khó có thể chui vào được, rồi nếm loại sắn là thức ăn hồi đấy của những chiến sĩ cộng sản rồi, thăm bảo tàng chứng tích chiến tranh ở SG mà những bức ảnh phần lớn là của phóng viên ảnh nổi tiếng của Nhật bản chụp. Cô còn đọc Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm bằng tiếng Nhật rồi, đã sang thăm trường Chu Văn An ở HN là nơi ĐTT theo học hồi cấp 3 rồi, đã gặp gỡ và nói chuyện với bà mẹ VN anh hùng nào đó có đến 7 người con trai chết trong chiến tranh rồi. Cuộc chiến tranh VN đem lại nhiều ám ảnh đối với thế hệ của cô, vì hồi đó ngày nào Nhật cũng đưa tin về cuộc chiến tranh trên các chương trình thời sự. Rồi những xác lính Mỹ chết trận, trước khi được đưa về quê nhà ở Mỹ, được chở đến Yokohama để thẩm mỹ lại xác cho đẹp. Nước Nhật, người Nhật hồi đấy cũng kiếm được nhiều tiền nhờ cuộc chiến tranh này. Rồi cô bảo người VN chịu nhiều đau thương trong chiến tranh, nhưng những bà mẹ Mỹ có con chết trong chiến tranh cũng đau khổ nhiều lắm. Thì đúng rồi, cuộc chiến nào mà chẳng gây ra tổn thất cho cả 2 bên. Cô là một người nói khá nhiều, lại về hưu rồi nên có nhiều thời gian. Cứ ngồi nói chuyện với cô cả ngày thế này cũng không hết chuyện.

Chùa Koryuji, nơi có bức tượng phật là bảo vật quốc gia
Koryuji Temple

Mọi người tiếp tục lên tàu đến Arashiyam để ăn trưa. Ăn xong thì đi Monkey Park. Chỗ này có nhiều khỉ sống hoang dã, chắc Kiên thích lắm đây. Nhưng cô giáo thì bảo cô sợ khỉ lắm, mọi người thích đi thì cô đi cùng thôi, chứ đến Arashiyama nhiều lần rồi nhưng cô cũng chưa bao giờ lên đến chỗ này.

Hoá ra là khỉ sống ở trên đỉnh núi. Để trèo lên đến tận nơi thì đường dốc và khá dài. Thằng cháu cô mới 2 tuổi, không chịu đi bộ, lại còn kêu sợ khỉ nên cô cứ phải vừa leo núi vừa bế cháu, đến là mệt. Chẳng bù cho Kiên dắt tay bà đi phăm phăm, 2 bà cháu lên đến đỉnh núi trước tiên. Bà cứ khen mãi thằng cháu đi bộ giỏi quá.

Đường lên Monkey Park ở Arashiyama
Đường lên công viên khỉ

Nhìn khỉ ở vườn bách thú thì không sao chứ nhìn khỉ chỉ cách mình có vài bước chân cũng thấy hơi ghê ghê. Người ta bảo không được nhìn thẳng vào mắt khỉ, không thì nó sẽ tấn công mình. Bọn khỉ này chả sợ độ cao gì cả, cứ chạy băng băng ở dốc núi hay ngồi thu lu ở mép đá. Khắp nơi có các nhân viên đứng để canh trừng lũ khỉ, và cho bọn khỉ ăn để chúng vào chụp ảnh với du khách.

Trên đỉnh núi Arashiyama, nơi có các chú khỉ sống hoang dã
2825

Trên đỉnh núi có 1 gian nhà để du khách vào ngồi nghỉ và cho khỉ ăn. Bọn khỉ bám trên hàng rào sắt, quăng người từ chỗ nọ sang chỗ kia để xin thức ăn, thỉnh thoảng còn shikko bừa bãi nữa chứ. Mama nói đùa là bây giờ thì người biến thành động vật để cho các chú khỉ tự do bên ngoài nhìn ngắm rồi. Mà đúng là bọn khỉ này sướng thật, sống tự do với thiên nhiên, chả phải lo nghĩ gì. Mama mua 1 túi khoai lang để Chép và papa cho khỉ ăn.

Chép cho khỉ ăn khoai lang
Kiên cho khỉ ăn khoai

Sau đó cả nhà còn đi dạo 1 lúc trong khu rừng tre của Arashiyama. Tre ở đây cứ già là sẽ bị chặt đi để được trồng bằng những cây tre mới, nên tất cả mới có cùng một mầu xanh đẹp như vậy. Chỉ tiếc là đã hết mùa sakura nên không được ngắm Arashiyama với sắc mầu sakura nữa.

Rừng tre ở Arasiyama
Trong rừng tre Arashiyama

Chép đứng cạnh 1 chiếc xe kéo dành cho khách du lịch, giống kiểu xích lô của Việt nam
Xe người kéo đặc trưng của Kyoto

No comments: