Wednesday, May 13, 2009

Chỉnh đốn lại anh cả (tiếp)

Ghen tị với em
Từ chuyện ăn cơm muốn được mẹ xúc cho như em Khanh, chuyện gì anh Kiên cũng so sánh với em, rồi ghen tị ra mặt. Thấy mẹ nói với em Khanh "lại đây mama bế nào" thì anh Kiên đang ở đâu lại chạy ngay vào ngồi chắn ở giữa đòi mẹ bế hoặc đu luôn lên người mẹ. Thấy em đang ngồi ghế ăn cơm, anh Kiên cũng chạy vào đòi ngồi cái ghế đấy, bắt em Khanh phải ra ngoài. Em Khanh vẫn còn bé, chưa biết gì nên phải chịu anh, chứ khi nào em lớn vài tuổi nữa thì 2 anh em lại tranh giành nhau to ấy chứ. Mà không biết lúc đấy anh Kiên lớn hơn rồi thì có biết nhường nhịn em gái không.

Đồ chơi thì em giật của anh, anh lại giật lại của em, chẳng mấy khi nhường em bao giờ. Bố mẹ cứ nói đến mỏi cả mồm "con nhường cho em đi, con là anh trai cơ mà", nhưng chẳng có tác dụng gì. Kiên lúc nào cũng trả lời thẳng cánh: "iya iya". Rồi có khi lại cho cái ô tô chạy chèn cả vào bàn tay của em. Bị bố mẹ nhắc nhở nhiều quá về việc "phải nhường cho em, phải yêu em, không được làm em khóc, không được đánh em" nên anh Kiên nhiều lúc tỏ ra không thích cô em gái tí nào.

Bố mẹ cũng biết ý, nên em Khanh mà hư là cũng lớn tiếng quát em Khanh ngay, để anh Kiên biết là đứa nào hư thì cũng sẽ bị mắng, không phải chỉ riêng gì anh Kiên đâu. Hôm nọ, thấy em Khanh hư, papa bảo "để papa xử lý". Một lúc sau, đến giờ đi ngủ, em Khanh vẫn chưa chịu nằm xuống mà cứ bò lổm ngổm khắp nơi, anh Kiên thấy thế gọi papa đang ở phòng ngoài "papa ơi, vào xử lý em Khanh đi", làm mama chết cười vì khả năng bắt chước như 1 con vẹt của con.

Luôn phải hỏi đi hỏi lại
Mama rất ghét và rất bực mình với cái kiểu này của con. Mời con ăn cái gì thì cứ phải mời đến 3, 4 lần. Lần thứ nhất con bảo là không ăn. Mời lần thứ 2 vẫn cứ bảo là không ăn. Nhưng mama mà cất đi định không cho ăn nữa là thế nào cũng "á, Kiên ăn, Kiên ăn". Đã nhắc con mãi là "ăn thì phải bảo ngay là ăn, đừng có cái kiểu như thế nữa", nhưng cái tính vẫn chưa suy xuyển tí nào. Papa ra lệnh là từ nay chỉ nói 1 lần thôi, không ăn là kiên quyết không cho ăn nữa, nhưng mà khổ, thế thì có mà chả ăn được cái gì. Vụ này vẫn chưa biết cách giải quyết thế nào đây. Mà hầu như chuyện gì cũng thế chứ không phải riêng cái vụ ăn uống.

Mama đến đón con ở nhà trẻ, giục con mỏi mồm là đứng lên xếp đồ chơi để đi về mà phải đến vài lần con cũng chưa chịu làm. Chắc tại vẫn muốn chơi tiếp. Rồi mama phải bảo "mama đi về trước đây, baibai nhé" thì mới vội vội vàng vàng vứt đồ chơi vào giỏ để đi về.

Rồi hay có kiểu giục đi shikko (đi tè) thì không chịu đi ngay, cứ mải chơi, đến lúc chạy vào toilet thì luôn ở trong tình trạng kéo quần xuống không kịp. Ở nhà thì toilet ngay gần, chạy vào cũng vẫn kịp, mặc dù cũng có vài lần ướt ra quần. Nhưng hôm nào đang ở ngoài đường thì có phải lúc nào cũng thấy ngay cái toilet trước mặt đâu. Thấy con túm túm tay vào quần, mama hỏi con có muốn đi shikko không, thì con cứ lắc đầu không. Đến lúc mặt nhăn nhó bảo mama là muốn đi shikko thì 2 mẹ con chạy đi tìm cái toilet đến 5 phút mà vẫn chưa đến nơi. Con chịu không được nữa thế là tè luôn ra quần, ngay giữa đường. Hoặc có hôm thì papa cho tè luôn bên vệ đường, gần đường sắt. Hôm qua đi học, 2 bố con nhìn thấy một con wanchan (con chó) unchi ngoài đường, papa bảo Kiên "thế là ngoan hay hư", Kiên trả lời "thế là hư, phải về nhà đi vào toilet chứ", papa lại hỏi "thế hôm nọ đứa nào đi shikko ngoài đường nhỉ", Kiên nhớ lại chuyện hôm nọ thì thấy ngượng lắm. Không biết từ nay về sau có rút kinh nghiệm không.

No comments: