Wednesday, May 6, 2009

Chỉnh đốn lại anh cả


Anh cả Kiên đã thực sự chia tay được với Tom and Jerry, chia tay với màn hình tivi và máy tính, nhưng đấy mới chỉ là một phần nhỏ trong số những cái "hư" của anh Kiên thôi. Bây giờ mama mới hiểu ra rằng muốn luyện một thói quen tốt cho trẻ phải bắt đầu từ lúc còn bé, chứ để càng lớn càng khó bảo, khó sửa và khó bỏ. Các cụ có nói "dạy con từ thuở còn thơ" cấm có sai, nhưng chính xác hơn nữa thì có khi phải là "dậy con từ lúc dưới 3 tuổi" ấy. Dạo này mama thấy anh Kiên khó bảo kinh khủng.

Không tự xúc ăn
Hơn 1 tuổi con đã biết cầm thìa xúc ăn rồi, thế mà đến tận bây giờ, cứ ăn cơm ở nhà là bắt mama bón. Ớ lớp thì tất nhiên là con vẫn tự xúc ăn, nhưng ở nhà thì hoàn toàn không. Mama chiều con, muốn con ăn được nhiều, muốn con ăn gọn gàng sạch sẽ không bị rớt ra ngoài, muốn con ăn nhanh để con dọn dẹp, nên đã "thoả hiệp" bón cho con ăn.Và đấy là sự bắt đầu, là nguyên nhân của tình trạng "mama phải bón cho ăn" kéo dài đến tận bây giờ. Cũng có thể có nguyên nhân từ phía em Khanh, con thấy bố mẹ bón cho em nên cũng muốn được như thế, muốn được giống như em. Cũng chính vì thế mà mama muốn "chiều" con một chút. Nhưng mama thấy là cái thói quen xấu này càng ngày càng ngấm vào người con. Cứ đến bữa cơm thì bắt đầu mè nheo, không chịu ngồi vào ghế ngay , rồi đặt bát cơm trước mặt con là con ngúng nguẩy, kêu "mama, bón cho Kiên". Mama thì bón cho con từng thìa một, còn con thì chẳng chú ý vào thức ăn, chơi cái nọ, mó cái kia, có lúc lại còn nằm dài ra nhà, hoặc đang ăn thì chạy vào phòng trong lấy đồ chơi.

Thế mà hôm nào không có mama ở nhà thì thấy papa bảo là con ăn ngoan lắm. Papa cứ để trước mặt con 1 bát cơm và 1 bát thức ăn là con ngồi tự xúc, ăn hết. Vì papa còn phải bón cho em Khanh, có ai để con mè nheo nữa đâu.

Thế có nghĩa là "con hư tại mama" rồi, papa vẫn bảo thế. Đành phải chỉnh đốn con cái vụ ăn uống này thôi. Đã bắt đầu việc bắt con tự xúc ăn 2 hôm nay rồi, và hôm đầu tiên thì con khóc sưng mắt. Nhưng khóc rồi thì con vẫn phải ăn, con có không ăn thì mama cũng quyết tâm để cho con nhịn 1 bữa. Sau đấy thì con cũng tự ăn.

Đến tối, 2 mẹ con nằm cạnh nhau, mama bảo "Kiên không tự ăn thế là hư đấy"
Kiên: tại sao?
Mama: vì Kiên lớn rồi, Kiên 3 tuổi rồi còn gì, thì Kiên phải tự xúc ăn chứ
Kiên: ah, thế à. Thế em Khanh không tự xúc ăn, em Khanh hư
Mama: em Khanh còn bé lắm, chưa biết tự xúc đâu. Khi nào em Khanh lớn như anh Kiên, biết cách cầm thìa ăn cơm mà em Khanh không tự ăn thì mới hư.
Kiên: à thế à.

Con ngày càng hay so sánh, và ngày càng thể hiện rõ sự ghen tị với em. Nếu bố mẹ có mắng con, mà sau đấy không mắng em Khanh vì 1 lỗi tương tự là thế nào con cũng nhắc nhở "Bố mẹ mắng đi", hoặc quát cả em thay bố mẹ theo kiểu "anh Kiên quật cho bây giờ".

(còn nữa)

No comments: