Saturday, June 13, 2009

Càng lớn càng hư

Trẻ con càng lớn thì càng biết nhiều, mà càng biết nhiều thì càng hư. Thật chẳng sai tí nào. Em Khanh ngày trước thì bố mẹ bón cho cái gì là ăn cái đấy, đặt nằm ngủ là ngủ, đến giờ chơi là ngồi chơi một mình. Chỉ trừ lúc em ốm chứ còn nuôi em thấy nhàn hơn anh Kiên hồi trước. Tưởng là con gái thì sẽ ngoan lắm đây, bé thì lúc nào cũng nghe lời bố mẹ, bố mẹ không phải quát mắng nhiều như cái anh cả kia, lớn lên thì sẽ nhặt rau, nấu cơm, rửa bát giúp mẹ, mẹ sẽ không phải lúi húi một mình trong bếp nữa. Đang hí hửng tưởng cô con gái yêu sẽ ngoan lắm thì dạo này hư rồi. Tại vì con gái lớn hơn rồi, biết nhiều hơn hồi trước rồi. Mới 1 tuổi rưỡi mà đã hư thế này, sang giai đoạn 2 tuổi thì sẽ bực mình nhiều đây.

Con gái rất hay ngúng ngoẩy
Cái kiểu ngúng ngoẩy này đúng là của cái "đồ con gái". Đang ăn được nửa bữa cơm thì quay ra ngúng ngoẩy, không chịu ăn nữa, đầu lắc lia lịa. Rồi chỉ tay sang bát cơm của anh Kiên hay của papa đòi ăn cái món trong đấy cơ. Papa đành phải làm thế này: xúc thìa cơm từ bát của Khanh, rồi vòng sang bát của papa, giả vờ như vừa xúc từ đấy rồi mới bón cho Khanh. Thế mới chịu ăn. Rồi con gái bây giờ cũng biết món nào ngon để kén chọn rồi. Đang ăn thịt mà chuyển sang rau luộc thì đừng hòng ăn. Rau thì phải nấu canh, mà canh thì phải thật ngon, có hương vị kiểu như canh thịt nạc hay canh miso, chứ canh suông thì cũng chả thích, thế nào cũng ngúng ngoẩy không chịu ăn. Có khi cho vào mồm rồi, nhai được vài cái rồi thì nhả hết ra, rơi hết ra quần áo, rơi cả xuống sàn.

Rất hay lành chanh
Đây cũng là cái tính kiểu con gái (hoá ra con gái "tệ" hơn con trai nhiều nhỉ, hay là mama thiên vị?). Anh đang chơi thì cứ xông vào giật đồ chơi rồi phá của anh, làm anh cáu lên đánh cho một phát vào đầu. Chơi đồ của mình thì không thích cứ phải thích cái gì anh đang chơi mới được. Nhưng giật được rồi thì lại vứt đấy, chả thèm chơi nữa. Con gái đúng là chỉ giành giật cho "sướng" thôi chứ có ý thích về cái đồ chơi đấy đâu, nên mới gọi là lành chanh.
Thấy anh Kiên mặc quần áo, đi giầy để chuẩn bị đến trường là cũng cuống quýt đòi papa phải mặc quần áo cho mình, mồm thì cứ hét lên kiểu rất ghen tị

Rất hay ăn vạ
Vì con lành chanh nên nhiều lần bị anh Kiên ẩn hay đánh, và chỉ chờ có thế là con nhệch mồm ra ăn vạ ngay, mắt thì quay ra cầu cứu mama. Nhệch mồm ra nhưng mắt vẫn ráo hoảnh, có tí nước mắt nào đâu. Hoặc lần nào giật đồ chơi của anh bị mama mắng thì cũng mếu máo. Mama phải mắng con như thế để anh Kiên thấy là bố mẹ công bằng, ai hư thì sẽ bị mắng, chứ con có bị oan ức gì đâu.
Rồi đỉnh điểm là có lúc con giận hờn cái gì là con ngồi khóc rất dai, khóc mà chẳng rõ nguyên nhân. Kiểu khóc này của con làm mama rất bực, vì chẳng biết con khóc vì cái gì. Dỗ con kiểu gì con cũng lắc đầu. Bế lên cũng vẫn khóc. Bầy đồ chơi cũng không thèm. Mama hát cũng không xong. Rồi, con cứ khóc một lúc đi. Cứ mỗi lần ngoạc mồm ra là 2 dòng nước mắt lại tong tỏng rơi xuống. Cứ thế giàn giụa nước mắt. Cái mồm lại còn nhòn nhọt nữa, nhìn ghét thế không biết. Đúng lúc đang ngoạc mồm ra thì anh Kiên chìa ra cho 1 tờ giấy màu. Cái mồm vẫn cứ ngoạc ra mà chưa kịp đóng lại. Mama bảo "Khanh arigato anh Kiên đi". Như mọi lần là thế nào cũng toe toét rồi gật đầu một cái. Nhưng lần này vì đang hờn dỗi nên chẳng muốn cám ơn cám iếc gì, cái mồm vẫn cứ há ra như cái chữ 0 một lúc làm mama phát phì cười. Rồi được vài giây, nhớ ra là đang khóc, lại tiếp tục khóc, tay vẫn cầm tờ giấy màu. Sau đấy thì anh Kiên hát bài "Con cò bé bé, nó đậu cành tre...". Nghe anh Kiên hát thì bắt đầu nín khóc, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào anh, 2 hàng nước mắt vẫn đọng trên má. Cái mặt thì làm ra vẻ "người ta đang khóc còn hát cái nỗi gì" làm mama cứ nằm mà ôm bụng cười nhìn con. Thế là con nín khóc, bắt đầu trèo lên người mama để chơi. Mama để ý cứ phải tầm 8h rưỡi tối trở đi là con mới ngoan, chứ con trước đấy là hay dở trò lắm. Không hiểu là vì cái lẽ làm sao.

No comments: