Tuesday, June 9, 2009

Những trò mới

Đây là tác phẩm của anh Kiên, một tác phẩm thực sự mà mẹ không cần phải đặt trong dấu ngoặc kép nữa. Tác phẩm được đặt tên là "Nhà mình 4 người đang nắm tay nhau". Tự nhiên, sáng ra, vừa mới chui ra khỏi chăn, Kiên đã đi lấy những miếng nhựa yêu thích này rồi bắt đầu xếp. Đầu tiên Kiên xếp 2 hình ở giữa, Kiên gọi đấy là mama đang nắm tay Kiên. Mama vẫn đang nằm trong chăn, nhỏm dậy xem thì tròn xoe mắt vì sự sáng tạo bất ngờ của con trai. Rồi mama bảo Kiên đi tìm các miếng ghép khác để xếp papa và em Khanh nữa. Kiên xếp papa đang nắm tay mama, với toàn miếng ghép màu xanh (chắc tại papa đen, hihi), rồi còn thừa miếng màu nào thì Kiên xếp nốt thành em Khanh. Em Khanh thì nắm tay anh Kiên. Thật tuyệt. Một tác phẩm hoàn hảo mà đến mama cũng chưa nghĩ ra được. Mama đánh giá cao tính nghệ thuật và ý nghĩa của tác phẩm đấy.
----------------------

Dạo này 2 anh em có rất nhiều trò mới để nghịch, mà toàn bằng những thứ hết sức đơn giản, nhưng nghịch và hò hét vui lắm.

Cắt giấy
Anh Kiên bây giờ biết dùng kéo để cắt giấy rồi. Chỉ có điều vẫn hay cầm kéo vung vẩy trước mặt em, trông rất nguy hiểm, nên mama không muốn cho anh Kiên chơi kéo gần em. Giấy để cắt thì là bất kể loại giấy báo nào không dùng đến. Có lần tự động lấy giấy cắt bị mama mắng nên bây giờ muốn cắt giấy nào là xin phép mama đàng hoàng. Trên giấy có đủ hình linh tinh, hình tròn, hình vuông, hình tam giác. Anh Kiên cứ ngồi cắt theo những hình ấy. Rồi học cả chữ số trên báo nữa. Bây giờ Kiên nhớ được chính xác số 3 và số 8 rồi. Còn các số khác thì vẫn còn hay quên. Cắt được hình nào thì bắt đầu lấy tay vo viên lại, lấy nước bọt nhấm nhấm rồi viên viên thành dango (viên bột). Cái kiểu này chắc là học ở nhà trẻ đây. Cái trò cắt giấy này cũng hay, Kiên ngồi im chơi, nhà yên tĩnh được 1 tí, nhưng sau khi chơi xong thì sàn nhà đầy giấy vụn. Mama toàn phải giục mãi Kiên mới nhặt hết các giấy cho vào túi rác.

Gấp hình
Papa lấy giấy màu hay giấy báo gấp thành hình máy bay để Kiên ném lung tung khắp nhà, vừa ném vừa cười khanh khách. Rồi còn có kiểu phi máy bay vào người em nữa. Có lần papa gấp cho cái máy bay bằng giấy lịch, to đùng, phi trúng vào người đau lắm, nên mama lại bắt anh Kiên chỉ được ném về phía tường thôi. Có lẽ phải học thêm cách gấp 1 số hình nữa để Kiên chơi nhỉ.

Thổi túi bóng
Hôm trước mua được 2 quả bóng về thổi lên cho anh em mỗi người một quả. Chơi được mấy hôm thì vỡ. Papa nghĩ ra cách lấy túi nilon mỏng (loại hay để sẵn ở siêu thị để đựng đồ) thổi hơi rồi buộc túm vào, thế là anh Kiên có 1 "quả bóng bay" trong suốt. Tung lên tung xuống, chạy đuổi bắt chán thì 2 bố con còn nghĩ ra trò hay hơn. Để 1 vật nhỏ lên trên túi bóng, rồi lấy 2 tay vỗ 2 bên bụp một cái, thế là cái vật đó bay bắn lên cao. Kiên khoái chí, làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. May mà Kiên vỗ nhẹ nên đồ chơi đặt bên trên không bay cao và xa lắm, chứ papa thì còn cho nó bay trúng cả cái bóng đèn, hay là đặt cái giỏ ở xa để ngắm cho rơi trúng cái giỏ nữa. Hoá ra là papa còn khoái chơi hơn cả con.

Chơi thuyền
Cái bể bơi bằng nhựa, mua từ hồi anh Kiên mới sinh để anh Kiên nghịch nước, mới được lấy ra thổi lên cho 2 anh em chơi. Không ngờ 2 anh em lại thích đến thế. Em ngồi trong, còn anh ở bên ngoài kéo "thuyền" đi khắp nhà. Có lúc kéo nhanh làm em ngã dúi dụi. Hay có khi anh Kiên còn nhấc cao 1 đầu lên làm em Khanh suýt ngã ra ngoài. May mà bây giờ em Khanh cũng phản xạ nhanh hơn rồi nên lồm cồm bò ra ngoài được. Hay cả 2 anh em ngồi trong, em ôm người anh, còn anh thì giả vờ cầm dây phi như phi ngựa. Cái trò này 2 anh em chơi cùng được với nhau nên Khanh thích lắm.

Đấy là các trò trong nhà thôi, nhưng nhà mình chật nên không có không gian để chơi. Chơi một lúc thì nhà cửa lanh tanh bành hết cả lên. Ra công viên, chơi ở bên ngoài trời vẫn dễ chịu và thoải mái hơn. Em Khanh thì nghịch cát, còn anh Kiên thì đủ các trò, trèo leo, trượt, chạy nhảy, đá bóng, xe đạp, xích đu, bây giờ trò nào Kiên cũng chơi được hết rồi. Kể cả cái jungle gym bây giờ Kiên cũng treo được cao rồi, chứ không rón rén như trước kia nữa. Dù sao thì con vẫn đang ở độ tuổi phải có bố mẹ canh chừng bên cạnh chứ chưa chơi được một mình như các anh chị lớn. Bao giờ con lớn, đi chơi được 1 mình thì bố mẹ nhàn hơn nhỉ. Mẹ thì lúc nào cũng chỉ mong được đến lúc nhàn nhã thôi. Bao giờ cho đến lúc ấy nhỉ.

No comments: