Thursday, March 22, 2007

Differences?

Càng sống lâu ở đâu thì người ta càng hiểu thêm về cuộc sống và con người ở đó.
Khoảng thời gian gần 4 năm sống ở Nhật và những chuyến sang Nhật ngắn ngày trước đó đã dậy cho mình hiểu hơn một chút gì đó về người Nhật. Có thể đó chỉ là một phần, có thể chỉ là phiến diện, hay là suy nghĩ chủ quan của bản thân. Nhưng mình muốn chia sẻ, nhất là sau khi nói chuyện với cô bạn cùng lab người Indonesia về người Nhật.
Mình đã vấp phải sự khác biệt đầu tiên khi muốn tặng quà các cô giáo ở nhà trẻ của Chép. Đợt đó sau chuyến về Việt nam, mình có đem sang 1 chút quà lưu niệm để tặng các cô. Nhưng các cô đã từ chối. Mình thực sự cảm thấy shock. Đó chỉ là 1 chút quà rất nhỏ, để làm kỷ niệm,và dù sao thì mình cũng là 1 non-Japanese, một món quà hoàn toàn mang tính tình cảm. Nhưng các cô giải thích rằng các cô là công chức, và không được phép nhận bất cứ 1 món quà nào.
Một lần khác, nhà trẻ tổ chức chương trình đến thăm gia đình. Một cô phụ trách sẽ đến gia đình của học sinh khoảng 30 phút để nói chuyện về tình hình phát triển của trẻ, và giải đáp những băn khoăn của phụ huynh. Cô cũng dặn trước là sẽ không phải chuẩn bị chè nước gì cả. Nhưng tất nhiên là khách đến nhà thì mình cũng phải chuẩn bị sẵn một ít hoa quả, pha nước chè để tiếp khách. Lúc đầu mình còn định làm món chè hay bánh rán kiểu Việt nam để mời cô, nhưng sau thấy kích rích lại thôi. Cô nói chuyện rất cởi mở, nhiệt tình nhưng không hề ăn hay uống bất cứ cái gì, cho dù mình đã mời rất nhiều lần. Cô nói đấy là nguyên tắc, và cô phải giữ đúng những cam kết của nhà trẻ.
Gia đình em Kamo chuẩn bị chia tay Kyoto để về Việt nam. Bố mẹ Kamo muốn tổ chức 1 bữa tiệc nho nhỏ để chia tay các cô giáo và bạn bè ở nhà trẻ. Nhưng bữa tiệc đó cũng lại vi phạm các nguyên tắc. Mình chẳng hiểu đấy là những nguyên tắc gì. Liệu người ta có thể lợi dụng bữa tiệc đó để nhờ vả hay vụ lợi gì đó không, khi có thể đấy là lần cuối cùng người ta được gặp nhau???
Nếu chỉ nói là ngạc nhiên không thôi thì chưa đủ, có lẽ mình cảm thấy buồn vì những tình cảm chân thành bị từ chối. Liệu có đủ nếu con người ta chỉ sống bằng những nguyên tắc cứng nhắc như vậy?
Please remember, you are a human!

1 comment:

Anonymous said...

ui người nhật thật là cứng nhắc,dĩ nhiên là thật khác mình. Nhưng nhà trẻ của Minh cũng có đỡ hơn đấy, cô vẫn"chiếu cố" đến nhà và cho phép mang bánh sinh nhật đến chúc mừng và ăn cùng các bạn đấy