Thursday, April 5, 2007

3 ngày trên quê nội

Ông nội, các bác và các anh chị ra đón Chép rất đông. Bác Thủy định bế Chép cho mẹ đỡ mỏi nhưng Chép không theo. Chép nhìn ai cũng thấy lạ. Thế là suốt dọc đường về nhà mẹ toàn phải bế Chép. Đường thì sóc, mà trời lại nóng nữa nên Chép thấy khó chịu. Mồ hôi vã ra ướt hết đầu. Suốt dọc đường mẹ phải cởi áo khoác và 2 cái áo len ra cho Chép mà vẫn thấy nóng.
Về đến nhà, Chép ăn hết bát cháo gà bà nấu một cách ngon lành. Lúc đấy đã là 12h đêm, tức là 2h sáng ở Nhật, mà Chép vẫn mở mắt thao láo. Chắc lạ nhà, lại thay đổi thời tiết nên Chép cũng thấy khó ngủ. Đến 5h sáng lại thức dậy khóc to, mẹ dỗ thế nào cũng không nín. Mãi Chép mới ngủ lại được.
Suốt mấy hôm ở quê nội, Chép thường tỉnh dậy lúc 4-5h sáng như thế. Lúc đầu mẹ cũng ko hiểu nguyên nhân tại sao. Chắc cũng ko phải do nóng quá, vì thời gian đó trời cũng khá mát mẻ, có khi phải đắp thêm một cái chăn mỏng. Hay là tại tiếng gà gáy sáng và chó sủa làm Chép giật mình? Thỉnh thoảng mẹ cựa mình làm giường cọt kẹt cũng sợ Chép thức giấc. Nhưng cuối cùng mẹ nghĩ chắc do tai Chép vẫn bị viêm, mấy hôm nay không được uống thuốc vì trời nóng nên thuốc đem ở Nhật về hỏng hết. Chắc tai khó chịu nên Chép ngủ không yên giấc. Khi nào ra Hà nội mẹ phải cho Chép đi khám ngay thôi.
Mấy hôm đầu giờ giấc ăn ngủ của Chép cũng bị xáo trộn. Mẹ chẳng biết nên căn theo giờ ở bên Nhật hay theo giờ của VN để cho Chép ăn nữa. Nhưng mẹ muốn cho Chép ăn cùng với cả nhà, mà như thế thì Chép lại đói quá nên có hôm mẹ pha sữa trước cho Chép uống. Uống sữa rồi thì Chép lại chẳng ăn được nhiều cơm. Phải đến hôm thứ 3, thì giờ giấc của Chép mới đi vào ổn định, và mẹ không cần pha thêm sữa nữa. Chép đi ngủ cũng đúng giờ hơn và không khóc gắt ngủ nữa.
Chép của mẹ mấy hôm nay phải cố gắng nhiều để thích ứng với bao nhiêu sự thay đổi. Mọi người cứ bảo trộm vía Chép khỏe thế là mừng lắm rồi. Con trai của mẹ cố gắng lên con nhé.
Mà lần này về nhà ai cũng bảo nước da của Chép ngày càng giống Bố rồi. Con trai phải đen một chút như thế mới đàn ông chứ nhỉ!

1 comment:

Anonymous said...

cai tai Chep phai can than chu, ma me no post hang the, doc khong kip, dao nay to cha may khi vao blog.