Sunday, April 15, 2007

Chuyện Chép đi khám ở Việt nam



Tai Chép vẫn chưa khỏi hẳn, nhiều đêm Chép cứ quấy khóc chắc là do tai bị viêm khó chịu, chứ thường thì Chép của mẹ ngủ ngoan lắm. Về Việt nam mẹ phải tranh thủ cho Chép đi khám vì thuốc đem từ Nhật sang bị hỏng hết do trời nóng. Được bác Long và bác Hà giới thiệu cho một phòng khám Tai-Mũi-Họng khá nổi tiếng ở Nghĩa Đô (ảnh trên), ông ngoại và mẹ đưa Chép đi ngay.
Phòng khám này có 2 bác sĩ, tên là Vân và Dung. Bác sĩ Dung là tiến sĩ và có vẻ được nhiều người tín nhiệm khám hơn. Nhưng do đông quá, nên mẹ cho Chép vào chỗ bác sĩ Vân khám luôn. Sau khi soi tai bằng 1 cái đèn đeo trên đầu, bác sĩ kết luận là tai Chép bị xung huyết, tức là vẫn còn hơi đỏ, sau đó kê cho Chép đến 7, 8 loại thuốc khác nhau, nào là thuốc ho, thuốc nhỏ mũi, thuốc xịt mũi, thuốc nhỏ tai, kháng sinh, và cả thuốc hạ sốt nữa, mặc dù Chép chỉ hơi sốt nhẹ một chút. Cả tiền khám và tiền thuốc là 330,000, hơi bị đắt nếu so với đi khám ở Nhật. Đúng là phòng khám tư có khác. Sau đó lien tục trong 6 ngày liền Chép phải đến để nhỏ mũi và hút mũi. Kế hoạch đi survey của mẹ ở Hải Dương thế là phải lùi lại mấy ngày.
6 ngày liền sau đó, ông bà đưa Chép đi khám vì mẹ cũng bận việc cả ngày. Có hôm chỉ nhỏ tai và hút nước mũi mà cũng mất đến 70,000 làm bà ngoại Chép cứ kêu đắt mãi. Đến hôm thứ 6 là khám lại thì mẹ và ông ngoại đưa đi. Mẹ yêu cầu bác sĩ Dung nội soi tai cho Chép, để có thể nhìn màn hình. Tai Chép vẫn còn hơi đỏ, Chép không phải uống kháng sinh nữa, chỉ nhỏ tai thôi, nhưng bsĩ Dung khuyên là nên nạo VA để bệnh viêm tai không tái phát nữa. Nếu đồng ý thì 1 tuần sau sẽ tới nạo. Mẹ cũng chẳng hiểu VA là gì, nhưng về hỏi ý kiến mọi người thì ai cũng khuyên không nên nạo. Sau khi đọc một số thông tin trên net về VA thì mẹ cũng hiểu là không nên nạo. Bây giờ chỉ có cách là nhỏ tai hàng ngày cho Chép, không hiểu có ăn thua gì không.
Sau đó đến 5 hôm liền là cả nhà về Hải Dương. Tai Chép vẫn chưa khỏi hẳn nên đêm nào Chép cũng khóc rất to và rất lâu. Mẹ dỗ thế nào cũng không được. ông bà ngoại thương toàn dậy bế Chép đi khắp nhà.
Đến hôm thứứ ba, có người ở quê mách cho có ông lang gia truyền ở làng chữa tai rất giỏi (ảnh dưới). Thế là ông bà lại vội vàng lái xe đưa Chép đi. Ông này nhỏ vào tai Chép một nước dung dịch gì đó màu vàng, rồi lấy một cái que có đầu bằng bông ngoáy vào tai gọi là rửa tai. Sau đó thổi vào tai một chất bột gì trăng trắng, ông bảo là làm từ thảo dược. Hiệu quả của phương pháp chữa bệnh này chắc chắn là chưa được khoa học chứng minh, và mẹ cũng chẳng tin tưởng lắm, nhưng đêm hôm đó thì Chép lại ngủ rất ngon. Đó là đêm đầu tiên mà cả ông bà và mẹ được ngủ ngon, có khi là cả xóm được ngủ ngon cũng nên. Sáng hôm sau, trên đường về Hà nội, cả nhà cũng rẽ vào chỗ ông lang một lần nữa để nhỏ tai cho Chép. Và mẹ cũng tranh thủ chụp được vài cái ảnh. Cũng phải nói thêm là ông lang này làm nghề chính là cắt tóc, còn chữa tai thì một tháng cũng chỉ có vài ba ca thôi. Ông chữa tai trên cái ghế cắt tóc luôn. Ông bà kể là hôm đầu đến chữa tai, thì ông đang cắt dở tóc cho khách, nhưng cũng yêu cầu khách tạm ra ngồi chờ để ưu tiên cháu nhỏ vào khám trước. Thế cho nên lúc khám xong mẹ vẫn còn thấy có ít tóc bám vào mặt và tai Chép đấy. Đúng là chuyện khám tai của Chép thật gian nan quá. Chép của mẹ khéo còi đi vì thuốc mất thôi. Mà mẹ cũng chưa biết làm thế nào hơn.

1 comment:

Huong Chuot said...

KHO CHAU QUA, SAO GIONG DI HOI XUA THE, OM LEN OM XUONG