Thursday, April 5, 2007

Chép trên máy bay

2h chiều mẹ và Chép đi taxi ra sân bay Kansai. May mà có mẹ con Kamo và bác Hưng đi cùng. Taxi đi qua đường Sanjo và Shijo nên có thể ngắm được những bông sakura đầu mùa. Có cây cũng nở nhiều, gần như mankai. Mùa sakura này cả nhà không có dịp được cùng nhau đi dạo dưới những tán anh đào như năm ngoái rồi. Thôi đành chờ đến năm sau vậy.
Thời tiết hôm ra sân bay tự nhiên nóng hơn mọi ngày nên trong ô tô thấy hơi ngột ngạt. Lại thêm bác lái xe cứ hay phanh gấp và đi đường lòng vòng nên mẹ bị say xe, nôn 2 lần. Còn Chép thì không chịu ngồi yên, cứ đòi đứng xuống và với các thứ trong xe để nghịch. Không hiểu có phải say xe không, nhưng Chép cũng bị ợ ra một ít thức ăn. Mãi 2 tiếng rưỡi sau mới tới sân bay. Chép thấy cảnh sân bay rộng thì thích lắm, chạy khắp nơi. Có lúc mẹ mải làm thủ tục, ngoảnh lại đã chẳng thấy Chép đâu. Hóa ra là cậu chui vào cửa hàng gần đó nghịch ngợm các thứ. Chép biết đi rồi, mẹ tưởng là sẽ nhàn vì không phải bế, nhưng hóa ra là còn mệt hơn vì cứ phải chạy đuổi theo Chép.
Thỉnh thoảng các bác và các chú đi cùng có bế Chép hay trông Chép giúp mẹ một lúc, còn hầu như mẹ toàn phải bế Chép để Chép không chạy đi lung tung.
Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay ngồi. Nhưng Chép chẳng chịu ngồi yên. Hết tụt xuống bò lung tung, rồi chán bò thì lại đi. Chỗ mẹ ngồi gần ngay khoang business class nên Chép toàn bò vào đó rồi bò ra, ú òa với mẹ, hoặc đi hẳn vào khoang business nhòm vào mặt mấy ông khách lúc đang ăn hay đang ngủ. Mẹ toàn phải vào xách Chép ra. Nhưng chỉ được 1 lúc Chép lại chui vào đó. Khổ mấy cái ông khách VIP này toàn bị làm phiền một cách bất đắc dĩ. Suốt 2 tiếng đầu Chép toàn nghịch kiểu như thế. Đến lúc buồn ngủ thì lại khóc to vì gắt ngủ. Mẹ phải bế Chép rồi đi đi lại lại à ơi cho chép. Nhưng phải đến lúc cô tiếp viên đến bảo sẽ tắt bớt điện thì chép mới ngủ được. Hành khách xung quanh chắc thỉnh thoảng cũng thấy khó chịu vì có ông khách nhí chẳng biết giữ ý tứ gì cả. Mẹ thì đành kệ thôi chứ biết làm thế nào. May mà Chép cũng ngủ được cho đến khi hạ cánh. Còn đoạn sau thì chắc mẹ sẽ kể vào một dịp khác.

No comments: