Wednesday, April 25, 2007

Chuyện ăn uống của Chép ở Việt nam

Cơm và cháo
Ở Việt nam, thường thì sau 2 tuổi trẻ mới được cho ăn cơm, còn dưới 2 tuổi chỉ ăn cháo đặc hoặc cơm nhão. Nhưng Chép thì đã bắt đầu ăn cơm nhão từ 11 tháng tuổi, bây giờ thì Chép đã ăn cơm với Bố mẹ được rồi.
Về Việt nam, mấy bữa đầu ông bà nội ngoại toàn nấu cháo cho Chép ăn. Bữa đầu thì Chép còn hào hứng, chứ ăn được mấy bữa thì Chép chán, không muốn ăn nữa. Mẹ phải bắt tay vào nấu các món cho Chép để Chép ăn với cơm. Nhưng lại gặp phải một vấn đề là cơm VN có vẻ cứng và khô hơn cơm Nhật, nên Chép ăn cũng rất trệu trạo. Hôm nào ông bà nấu nát một tí thì có vẻ như Chép dễ ăn hơn.

Thức ăn chính
Nhà ông bà nội nuôi gà đẻ trứng, nên bữa nào ông bà cũng luộc 2 quả trứng gà, 1 quả cho Chép và 1 quả cho mẹ, và “yêu cầu” 2 mẹ con phải ăn hết “tiêu chuẩn”. Thường thì mẹ chỉ cho Chép ăn 1 bữa trứng 1 tuần thôi, hoặc là luộc hoặc tráng. Ăn liên tục được vài ngày thì Chép bắt đầu chán không chịu ăn nữa. Đến lúc 2 mẹ con về HN thì ông bà lại cho bao nhiêu trứng đem đi, dặn là xuống HN vẫn phải ngày nào cũng ăn trứng để đảm bảo đủ chất. Mẹ thì ăn được nhưng còn Chép thì chẳng ai ép được nếu cậu đã không muốn ăn.
Ở HN, hôm nào mẹ bận đi vắng thì ông bà ngoại nấu cho Chép ăn, nhưng hình như không hợp khẩu vị lắm. Có thể là ông bà nêm bằng nước mắm, mà Chép thì chưa ăn nước mắm bao giờ. Chép cũng được ăn ít rau hơn ở Nhật, vì ở VN ông bà và mẹ chỉ dám nấu bằng rau nhà trồng được hoặc những loại rau củ có thể là an toàn hơn như khoai tây, khoai lang, bí xanh, bí đỏ, cà rốt cho Chép thôi. Có thể đó cũng là 1 nguyên nhân làm cho menu của Chép không được phong phú cho lắm.

Cách cho Chép ăn
Mẹ thường đi vắng nên ông bà đảm nhiệm việc cho Chép ăn là chính. Mà để dỗ cho Chép ăn được thì ông bà có thể làm mọi cách: nào là bế Chép lên tầng vừa ăn vừa ngắm cảnh, nào là chạy theo đằng sau Chép bón từng thìa một vì Chép thích vừa ăn vừa chạy đi chơi. Ở đây lại không có ghế cho Chép ngồi ăn một chỗ như ở bên Nhật nên Chép cứ chạy đi lung tung chứ không ý thức được rằng phải ngồi ăn từ đầu bữa đến cuối bữa. Hôm nào mẹ cho Chép ăn thì tình trạng cũng diễn ra tương tự. Có hôm mẹ đến phát cáu lên vì cho Chép ăn mất nhiều thời gian mà chẳng được bao nhiêu. Thế này đành phải để sang Nhật rồi rèn lại cho Chép từ đầu thôi. Từ hồi về VN, Chép được ông bà chiều nên khó bảo quá.

No comments: