Wednesday, April 30, 2008

28/4/2008 - Mẹ bước sang tuổi 30!

Ở cái tuổi 28, 29 là người ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc bước sang tuổi 30. Thế mà sao mẹ Chép vẫn cảm thấy nó đến thật quá nhanh, và hình như cảm thấy chưa sẵn sàng đón nhận nó. Tại sao nhỉ? Có lẽ bởi vì đến thời điểm này mẹ Chép vẫn còn là sinh viên, vẫn chưa có được 1 sự nghiệp vững vàng chăng? Cũng có thể. Nếu ngẫm nghĩ lại thì "thành tích" lớn nhất, đáng tự hào nhất mà mẹ Chép làm được cho đến lúc này là có 1 chồng và 2 con, 1 gia đình nhỏ bé của mình. Mà "thành tích" này mẹ cũng chỉ mới hoàn thành trong vòng 3 năm trở lại đây. Nếu cuộc sống là để "mưu cầu hạnh phúc" thì có thể nói mẹ đã đạt được cái hạnh phúc đấy rồi chăng?
Cái ngày tròn 30 tuổi, vợ nói với chồng "em thấy người ta bảo sau tuổi 30 thời gian sẽ trôi đi nhanh lắm, không hiểu tại sao nhỉ". Chồng trả lời "vì lứa tuổi 20 người ta chưa xác định được con đường đi cho mình, vẫn còn đang trên đường phấn đấu, vì thế thấy thời gian trôi chậm chăng? Còn tuổi 30 là lúc người ta đã đạt được 1 cái gì đó và hưởng thụ thành quả của nó.". Vợ bảo "thế bọn mình 30 rồi mà cũng đã có gì ổn định đâu nhỉ". "Oh, thế thì sau 30 chắc thời gian vẫn trôi chậm thế thôi mà, hehe", chồng trả lời. Nhưng mà vợ nói nghe có vẻ rất nghiêm túc "em nghĩ tuổi 20 người ta sống vì mình, chỉ lo cho sự nghiệp và tình yêu của mình thôi, nhưng sau 30 có con cái rồi thì người ta lúc nào cũng chỉ sống vì con, nên chẳng còn thời gian nào cho mình nữa, vì thế mà sẽ thấy thời gian trôi đi nhanh chóng, ngoảnh đi ngoảnh lại rồi sẽ đến tuổi 40 rồi 50 lúc nào chẳng biết". Thế rồi vợ lại nằm tưởng tượng ra lúc 40 rồi 50 mình sẽ thế nào nhỉ.
Thôi nghĩ chuyện tương lai thì còn xa lắm, quay lại hiện tại của cái tuổi 30 vậy.
Hôm nay ngày sinh nhật lần thứ 30 nhưng cả ngày mẹ vẫn phải đi làm ở Osaka, đến 7h tối mới về đến nhà. Định rẽ qua đâu đó mua cái gì về để cả nhà cùng ăn, nhưng phần vì mệt, muốn về sớm với 3 bố con nhà nó, phần vì nghĩ chắc bố nó phải mua quà gì rồi chứ nhỉ, thế là đạp xe thẳng từ ga về nhà.
Về đến nhà thấy cậu con trai ra đón mẹ nhưng vẻ mặt không tươi tắn như mọi hôm, thế là biết ngay con trai không được khoẻ rồi. Y như rằng cơm không chịu ăn. Bật tivi lên để vừa xem vừa ăn mà cũng không chịu ăn. Papa bảo thôi đem bánh cake tặng mẹ ra cho Chép ăn vậy, chắc Chép sẽ thích mà ăn nhiều. Chép cũng ăn gần hết 1 phần bánh, nhưng sau đó thì nôn hết. Khổ thân con trai quá. Thế là con chính thức ốm rồi. Rồi Chép đòi lên giường nằm luôn, người hơi sốt, được 1 lúc thì ngủ. Hôm nay em Khanh đã đỡ hơn nhiều rồi thì lại đến lượt anh Chép ốm. May mà hôm sau là ngày lễ nên đằng nào cả nhà cũng nghỉ ở nhà.
Hôm nay papa mua nhiều bánh cake lắm. Đi lòng vòng bao nhiêu chỗ mà không mua được 1 cái bánh tròn, papa đành phải mua những miếng bánh lẻ, đủ để xếp thành hình tròn. 2 con đi ngủ thì bố mẹ ngồi thưởng thức cake. Ăn xong cake thì papa lại còn đem ra kem nữa. Mẹ vốn thích những thứ này mà. Papa hôm nay vất vả quá, phải đưa đón 2 con lại còn chuẩn bị quà cho mama nữa. Mà mama đã bảo rồi, tuổi 30 thì có gì phải mừng đâu mà quà cáp nhỉ. Những năm trước, có ai hỏi tuổi thì chẳng ngần ngại mà trả lời ngay, nhưng từ nay trở đi thì cầu mong đừng có ai hỏi nữa nhé, mà có hỏi thì mama cũng không muốn trả lời đâu.
Nhìn các con lớn lên là sẽ thấy mẹ già đi rồi. Nhưng nghĩ lại thì có sao nhỉ. Quy luật của cuộc sống mà. Tuổi 30 sẽ có những cái mà tuổi 20 không biết được. Mẹ sẽ cố gắng để enjoy cái tuổi 30 này và để nó trôi đi không vô nghĩa.

* Ảnh bông hồng papa tặng mama

2 comments:

Anonymous said...

Chuc mung SN me Chep nhe (tuy hoi muon). Me Chep nhu the la da thanh cong va co gang lam roi. Neu ve VN chac chan la se len sep day, yem tam nhe, hihi...
Hen gap ca nha Chep trong mot ngay gan nhat

Chep-kun Family said...

ai day nhi?