Sunday, May 25, 2008

Anh Chép tròn 2 tuổi và 5 tháng

Anh Chép đeo khuyên tai làm dáng!

Dạo này mama quên cả đếm tuổi cho anh Chép, tệ thật. Hôm nay ngày 25/5/2008 thì mama nhớ rồi, vì mama đã phải ghi vào lịch trước cho khỏi quên mà. Hôm nay anh Chép tròn 2 tuổi và 5 tháng đấy. Ái chà, chẳng mấy chốc mà 3 tuổi đến nơi nhỉ. Từ trước đến nay mẹ hay "kể tội" anh Chép nhưng mà hôm nay mẹ sẽ nghĩ xem con trai mẹ có những tiến bộ gì nhé.

- Anh Chép đi vệ sinh "chuẩn" lắm rồi. Hồi đầu là toàn đi luôn ra quần, làm mẹ phải lau chùi đến là mệt, rồi dần dần anh Chép đã biết gọi mẹ để được đi vào bô, nhưng vẫn cần phải mẹ cởi quần cho. Còn bây giờ, chẳng cần gọi mẹ cũng chẳng cần mẹ cởi quần, anh Chép tự tụt quần bên cạnh cái bô rồi ngồi xuống tè hay unchi thôi. Thế có "sướng" không cơ chứ. Để anh Chép làm được như thế là bố mẹ cứ phải liên tục khen "anh Chép là oni-chan(anh trai) rồi mà, anh Chép ni-sai(2 tuổi) rồi mà" mỏi cả mồm lên mới được như thế đấy. Thôi cũng bõ công những ngày vất vả, bây giờ thì bố mẹ nhàn rồi.

- Anh Chép biết tự đếm từ 1 đến 10 rồi, bằng cả tiếng Việt và tiếng Nhật. Hồi đầu mới học thì hay nhầm lắm, toàn kiểu đếm luôn từ bốn, năm, sáu cho đến mười, hoặc tiếng Nhật thì đếm shichi (số7) rồi lại nana (cũng vẫn số 7, nhưng cách gọi khác) sửa mãi mới được. Bây giờ thì con đếm khá thành thạo. Lúc nào bố mẹ pha sữa mà đếm thìa sữa cho em Khanh là anh Chép cũng đếm theo. Hỏi "nan-sai (mấy tuổi rồi)" thì cũng biết giơ 2 ngón tay ra bảo "ni-sai (2 tuổi)". Hỏi "con thích mấy cái kẹo" thì giơ 4 ngón tay ra bảo "yon-ko (4 chiếc)". Từ 1 đến 5 thì con nhận thức được chính xác, nhưng từ 6 đến 10 thì con mới chỉ đếm như vẹt thôi, chứ cũng chưa hiểu rõ về mặt số lượng đâu.

- Con đã quen với việc tự đi bộ và cũng thích được đi bộ nữa. Ở nhà trẻ, mỗi sáng đi dạo là cả lớp nắm tay nhau đi bộ, mà cũng không phải gần lắm đâu. Khi thấy các bạn đều đi bộ thì chắc con cũng thấy mình phải tự cố gắng như các bạn. Bây giờ Chép đi bộ vài cây số là chuyện có thể làm được. Trừ 1 vài lúc mỏi quá bắt bố mẹ bế, còn hầu như là con đi bộ. Cái xe đẩy của con bị giấu đi rồi, không phải dùng đến nữa. Con trai phải cố gắng để có sức khoẻ nhé.

- Con biết yêu em và biết tỏ ra mình là anh trai đấy. Thấy em mút tay là con kéo tay em ra không cho em mút nữa. Thấy em ngủ, con cũng biết lấy chăn đắp cho em, nhưng có khi đắp cả lên mặt, nên sau đó mama phải sửa lại. Nghĩ là em đói con cũng biết lấy bình sữa nhét vào miệng em, nhưng lại là bình sữa chưa rửa. Thấy em nằm không có đồ chơi, con cũng biết chia đồ chơi cho em, mỗi tội là chắc em không thích ôtô như con đâu. Rồi còn bật nhạc, thay đổi bản nhạc và vặn tiếng to nhỏ cho em nữa. Anh Chép thực sự là yêu em lắm, nhưng nhiều lúc thấy mẹ bế em Khanh thì cũng chạy vào đòi mẹ bế. Thế là mẹ cũng phải bế anh Chép 1 tí cho con trai đỡ tủi thân, chứ không vài năm nữa lớn rồi chắc chẳng đòi bế nữa đâu, lúc đấy mẹ có muốn bế nữa cũng chẳng được ấy chứ.

No comments: