Saturday, May 17, 2008

Tại sao mẹ hay cáu với Chép?

- Vì con cứ suốt ngày đòi xem Tom and Jerry, xem hết tập này đến tập khác, đến lúc ăn cơm con cũng không chịu ra ăn, đến lúc đi ngủ cũng không chịu đi ngủ đúng giờ. Rồi vừa xem con lại vừa hý hoáy nghịch cái máy tính của mẹ, bấm hết nút này đến nút khác. Mẹ muốn dùng máy cũng không được.
- Vì con cứ tự động trèo lên cái ghế ăn của con mà không cho ai động vào người. Con bảo con muốn tự làm. Nhưng cái ghế đấy cao lắm, nhỡ ngã thì sao. Thế mà con nhất định không chịu.
- Vì con không chịu tự xúc ăn mà cứ bắt mẹ phải bón cho từng thìa, mặc dù papa bảo lúc mẹ không có nhà thì con vẫn ăn ngoan. Rồi ăn được vài thìa thì con lại trèo ra khỏi ghế, bắt mẹ bế, thế là cả con và mẹ ăn mãi mới hết 1 bữa cơm. Chẳng hôm nào con ngồi ăn từ đầu bữa đến cuối bữa cho nghiêm túc, không thì lại bắt mẹ bật tivi để vừa ăn vừa xem. Mẹ thấy con không chịu ăn thì đành chiều con, bật tivi cho con xem, nhưng rồi thành quen, bây giờ không bỏ được.
- Vì con đi vệ sinh xong là không chịu mặc quần ngay, cứ chạy lông nhông như thế, mẹ nói đến mỏi cả mồm là như thế trông xấu lắm, mà phải 5 lần 7 lượt con mới chịu chìa chân ra cho mẹ mặc. Papa mặc cho con, con cũng không chịu, cứ đòi phải mama làm cho. Mà con biết tự mặc quần từ lâu rồi nhưng sao con không chịu mặc?
- Vì trước khi đi ngủ con không chịu đánh răng. Có hôm thì mẹ hát cho con nghe bài "Mẹ mua cho Kiên bàn chải xinh, như các anh Kiên đánh răng 1 mình..." thì con tự đánh răng ngoan lắm, nhưng chỉ được vài hôm là lại chán. Có hôm thì mẹ cũng đi đánh răng để con nhìn thấy mà bắt chước, cũng được mấy hôm con làm theo rất ngoan. Nhưng sau đó thì chả có cách nào, con cứ ngúng ngoẩy, rồi còn nghịch cái bàn chải cho nó bẩn đen xì ra vì con kì cọ đi lung tung. Thế thì làm sao mà mẹ không cáu được cơ chứ.
- Vì mẹ cứ bảo một đằng thì con làm một nẻo. Mẹ bảo con dọn đồ chơi thì con lại cố tình ném đi lung tung, mẹ bảo con chỉ được vẽ vào quyển vở thì con vẽ hết ra giường, ra bàn, ra máy tính, mẹ bảo con không được nằm vào nôi của em nhưng con cứ nằm, làm cho nó bị cong đi gần gẫy, papa lại phải sửa lại.

Còn nhiều nhiều lắm những việc mà con làm cho mẹ phải cáu, thậm chí còn phải tét cho con vào mông. Rồi con thì khóc nức nở, mẹ thì phải 1 lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Hôm nọ đi họp ở nhà trẻ, mẹ cũng được nghe cô giáo nói về lứa tuổi của con, cái tuổi rất thích làm trái ý người lớn, bảo làm cái này thì lại đi làm cái kia, để chứng tỏ cái "tôi" của mình. Mẹ cũng đã rất cố gắng nhẹ nhàng, kiên nhẫn để giảng giải cho con hiểu là phải làm thế này mà không được làm thế kia, nhưng không phải lúc nào mẹ cũng thành công, cộng với hôm nào mẹ bận nhiều việc, người mệt mỏi thì mẹ lại càng dễ cáu với Chép.
Con hiểu là mẹ không chiều con, nhưng việc mẹ phải cáu với con để con nghe lời cũng là thể hiện "sự bất lực" của mẹ, lúc đấy mẹ đã không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để con nghe lời. Nhưng mẹ đã tự hứa với mình rằng, mẹ sẽ không đánh mắng con khi mẹ chưa giải thích cho con hiểu, một cách nhẹ nhàng nhất. Mẹ tin là con sẽ biết lắng nghe mẹ, nghe lời mẹ để không bao giờ mẹ còn phải nặng lời với con nữa. Mẹ sẽ kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.

No comments: