Friday, November 14, 2008

Ngôn ngữ - những phát triển vượt bậc

con trai đang "líu lo" bên đường

1 tháng gần đây, con trai làm mẹ phải thực sự ngạc nhiên về những tiến bộ trong việc học nói tiếng Việt. Sự phát triển của con đi theo trình tự sau:
  • Không chịu nói mặc cho bố mẹ nói bên tai con và bắt con nhắc lại. 1 từ cũng không nói. Giai đoạn này con chỉ biết cùng lắm là "đi làm" hay "bố", "mẹ".
  • Bắt đầu chịu khó lắng nghe tiếng Việt và nhắc lại nếu được bố mẹ yêu cầu. Đây là những ngày đầu khi con về Việt nam.
  • Nhắc lại tiếng Việt như 1 con vẹt mặc dù chẳng ai yêu cầu hay nhắc nhở con cả. Có vẻ như giai đoạn này bắt đầu từ tuần thứ 2 ở Việt nam.
  • Con nhớ ngay được những từ mà con đã bắt chước nói 1 lần trước đó.
  • Con nhớ được cả những từ mà con chưa nói lần nào, mà mới chỉ nghe người lớn nói vào 1 lúc nào đó. Có vẻ như con làm được điều này trong những ngày chuẩn bị rời Việt nam.
  • Còn bây giờ, khi quay lại Nhật rồi, con vẫn nói tiếng Việt hàng ngày, ngay cả trong môi trường không có tiếng Việt. Con nói một cách tự nhiên, mặc dù là đôi khi phát âm vẫn không chuẩn lắm, làm mama cứ phải bắt con nhắc đi nhắc lại nhiều lần mới nghe ra được. Thậm chí đến nhà trẻ con cũng thỉnh thoảng nói tiếng Việt làm cô giáo không hiểu là con nói gì. Nhưng được cái là cô bảo Chép vẫn nhớ tiếng Nhật. Mama chỉ lo là con quên hết tiếng Nhật thì lại không giao tiếp được với các cô và bạn ở trường.

Con nói được tiếng Việt làm mama mừng lắm, nên mama ghi lại xem con nói được những gì nhé:
- thấy em Khanh đang bò, con bảo em "cố gắng lên" (lúc đấy mama cũng mới nghe con nói từ này lần đầu tiên đấy)
- đi xe đạp đến trường, nhìn thấy 1 cái đài có ai đó vứt bên đường, con bảo "ai để đấy", "không được đâu"
- đi qua chỗ có cái xe cứu hoả con hỏi mẹ "mama nhìn thấy chưa", "đi qua rồi đấy". Con dùng cảm thán khá là chuẩn đấy chứ.
- thấy cái tàu đang chạy con bảo "kankan, Kiên-chan đi với" (con vẫn thường xuyên nói xen kẽ cả Nhật lẫn Việt)
- thấy bố mắng em Khanh "bố mày", con nhắc lại, rồi sau đó vài hôm tức bố cái gì đấy, con bảo Bố là "bố mày". Không những thế con còn bảo Bố "đầu gấu nhỉ" (Ôi, hoá ra là con tôi học cái từ này từ ông ngoại, vì ông ngoại thỉnh thoảng vẫn mắng yêu thằng cháu là "đầu gấu" vì thấy nó nghịch quá)
- đi qua 1 quán ăn bên đường, thấy trên cao có treo ảnh chụp món ăn, con hỏi "món gì thế nhỉ", "ngon quá nhỉ"
- con còn biết cãi bằng tiếng Việt nữa, mà dạo này lại rất hay cãi lại bố mẹ. Mẹ đến đón, bảo "con đi giầy vào để về nhà, không đi giầy thì không về được đâu", thế là con cãi lại "về được".
- ở lớp chắc bị cô mắng, về nhà mách mẹ là "cô mắng"
- bảo con là "nếu Kiên hư thì mama mắng đấy", thế là con bảo "Kiên hư, mama mắng đi, Kiên thích mắng". Thế có kinh không cơ chứ.
- có lúc bực mình, mama dọa "mama quật cho bây giờ", con lại bảo "quật đi". Mama đang không biết phải trả lời con thế nào đây.
- con đếm được từ 1 đến 10 bằng tiếng Việt một cách trôi chảy, lưu loát (cái này thì đúng là vẹt). Tiếng Nhật thì con biết đếm từ lâu rồi. Nhưng hồi về vn con còn được dạy thêm cả tiếng Anh nữa. Bây giờ tiếng Anh con cũng đếm được đúng. Con mẹ biết 3 thứ tiếng cơ đấy.
- dạo này rất hay hỏi giờ, tí lại vào hỏi "ima nanji?" (tiếng Nhật), còn bây giờ thì nói được "mấy giờ rồi". Mama trả lời xong thì "ah, so-ka" rồi gật gù ra vẻ hiểu lắm.

Mama mới nhớ được thế thôi. Mama mong con trai biết nói nhiều, nói giỏi để nói chuyện với mama chứ không phải để cãi mama đâu nhé.

No comments: