Thursday, January 15, 2009

Chuyện anh Kiên (tiếp)

Papa không được đi trước
Sáng ra mama đèo Kiên đi học bằng xe đạp, còn papa đưa em Khanh đi bộ bằng xe đẩy. Cả nhà thì đã hay dậy muộn mà anh Kiên thì cứ lề mề chẳng chịu ăn sáng cho nhanh, không chịu đi tè, rồi để mama phải chạy theo mặc quần áo, đi tất, đội mũ cho. Mất bao nhiêu là thời gian. Bảo mãi vẫn không chịu nhanh lên cho gì cả. Nhưng cứ dọa "Khanh-chan ăn xong trước rồi đi trước nhé" là thế nào cũng cuống lên cho mà xem. "akachan, saki ni ittara akan" (akachan không được đi trước), rồi rối rít ăn và mặc quần áo.
Lúc đi học về cũng thế. Cả nhà đi ra ngoài cửa để đi về nhưng cứ nhất định phải đi trước. Ai đi trước cũng không cho. Papa có đẩy xe của em đi trước để về cho nhanh vì phải đi bộ thì Kiên dậm chân ăn vạ ngay "papa saki ni ittara akan", gào rõ to giữa sân nhà trẻ. Papa phải dừng lại đợi cho Kiên chạy lên trước thì mới chịu. Ra ngoài đường rồi mà mama chưa kịp cho ngồi lên xe đạp để về mà thấy papa đi trước là thế nào cũng lại gào lên y như thế, có khi ngồi trên ghế của xe đạp mà cứ đung đưa, đòi mama phải đi nhanh lên, làm mama luống cuống chỉ sợ ngã. Mama đã giải thích mãi là xe đạp thì đi nhanh hơn, con để papa đi trước thì mama cũng đuổi theo được ngay, nhưng cũng nhất định không chịu, đòi phải được xuất phát trước cơ. Rồi thấy được đi trước papa và akachan là thế nào cũng cười khoái trí lắm. Rất hay có kiểu chành choẹ với em từng tí một như thế.

Chả biết có tin được không
Dạo này Kiên hay kể chuyện ở nhà trẻ cho mẹ nghe lắm, kể thì cứ dài dòng văn tự, kiểu như là ano na, xong lại êtô na. Ví dụ như ta-chan na kyowa na sanrinsya ni na notteiru na (bạn ta-chan hôm nay đi xe đạp ba bánh), toàn na là na, nghe nhiều lúc đến phát mệt lên được. Mà nhất là trước khi đi ngủ, cứ véo von như thế, mãi chả ngủ được. Dạo này lại còn kể cho mama như thế này nữa chứ, chả biết là có thật không: "Ishii sensei cấu Kiên". Mama ngạc nhiên hỏi lại "sao Ishii sensei lại cấu Kiên?", Kiên bảo "vì Kiên hư", "thế thì sensei cấu là đúng rồi" (ôi trời,mama đành phải nói thế). Kiên phải ngoan nhé. Hôm khác thì vẫn kể là cô Ishii cấu, mà còn cấu vào tai nữa, đau nữa mới chết chứ. Cái này thì mama làm sao mà biết được là có đúng hay không nhỉ. Có hôm Kiên lại kể "Ishii sensei không tôn-tôn (vỗ lưng) cho Kiên ngủ trưa, vì sensei bảo sensei không tôn tôn đâu, sensei mệt rồi". Khổ thân con trai, hôm nào mà không được cô tôn-tôn cho thì chắc là khó ngủ lắm. Buổi tối lúc nào cũng phải "mama tôn tôn shitê" thì mới ngủ cho.

Chẳng ra Nhật cũng chẳng ra Việt
Bây giờ nói thì tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà có kiểu nửa Nhật nửa Việt, đi tắm thì "issyo ni kyukysha patoroka tắm này" (tức là cho cả xe cứu thương và xe cảnh sát (đồ chơi) tắm này), "cơm tabenai" (không ăn cơm đâu), "ima đi ngủ shinaiwa" (bây giờ không đi ngủ đâu). Nhưng buồn cười nhất là kiểu nói tiếng Việt ngữ pháp đảo lộn lung tung cả. Muốn mama bóc kẹo cho thì "mama kẹo bóc", muốn xin kẹo mút thì toàn nói thành "mút kẹo", sửa mãi mà lần sau vẫn cứ nói y như cũ. Nhưng bây giờ Kiên có thể nói được nhiều chuyện với bố mẹ bằng tiếng Việt rồi.Để lúc nào mama nhớ ra thì lại viết tiếp nhé.

No comments: