Thursday, January 1, 2009

Tạm biệt 2008!

Bây giờ đang là những thời khắc đầu tiên của năm 2009. Ngồi nghĩ lại năm 2008 đã qua thấy quả là có nhiều sự kiện đáng nhớ. Đầu tiên là sự ra đời của em Khanh (ngày 22/1) sau đúng 39 tuần 6 ngày mang thai. Bây giờ gia đình nhỏ thành gia đình 4 người, ông bà nội ngoại có thêm một đứa cháu gái, anh Chép cũng được lên chức anh cả. Có thêm Khanh, bố mẹ bận rộn lắm, nhất là lúc sinh em không có ông bà sang giúp đỡ. Bố phải tắm cho em, cho em ăn, thay bỉm cho em và đưa em đi nhà trẻ là chuyện thường ngày, ngay cả khi bố chưa hoàn thành luận văn. Nhưng có em Khanh, nhà mình có thêm nhiều niềm vui lắm. Bố bảo "có con gái sao thấy hạnh phúc thế". Đúng là có thêm 1 cô con gái thấy niềm hạnh phúc thật trọn vẹn.
Năm 2008 cũng đánh dấu kết quả 4 năm học của papa bằng tấm bằng Tiến sĩ ở trường Kyoto Institute of Technology. Cũng không ngờ là papa có thể hoàn thành xong chương trình học đúng kế hoạch như thế. Xin chúc mừng papa. Hy vọng tấm bằng này sẽ là nền tảng cho papa trong chặng đường phía trước, cho dù papa sẽ làm bất cứ một công việc gì.
Năm 2008 cũng là một năm của những chuyến đi. Đầu tiên là chuyến đi đầu tiên của papa sang Chicago dự hội thảo. Papa cũng có dịp gặp gia đình bác Châu Giang và 2 anh Bình, Minh ở Chicago. Có thể nói hạnh phúc của cuộc sống một phần là nhờ những chuyến đi. Đi để gặp gỡ, để biết thêm những miền đất mới, những con người mới. Bất cứ khi nào có điều kiện (về thời gian, sức khoẻ và tiền) mama cũng đều muốn được đi đâu đó chơi. Ở Việt nam thì sẽ là Nha Trang, Đà lạt, Mũi né, nước ngoài sẽ là Trung quốc, Ấn độ, Ai cập hay đi lại một lần nữa Ý và Pháp. Nhất định phải tiết kiệm tiền mới được, hihi.
Rồi chuyến đi của cả nhà về Việt nam vào tháng 10-11. Anh Chép thì háo hức được đi máy bay, còn em Khanh thì ngơ ngác lạ lẫm với xung quanh. Về nhà được ông bà chăm chút cho thật là thích. Bây giờ ông ngoại thì chơi với anh Chép, bà ngoại thì có em Khanh để bế, thế cho "công bằng". Đợt này ông bà nội chuyển sang nhà mới nên papa cũng có nhiều việc phải làm lắm. Chép về Việt nam đợt này học được bao nhiêu tiếng Việt, mama đỡ phải dậy.
Năm 2008 cũng đánh dấu chuyến chở về của dì Thu và sự đoàn tụ gia đình. Cả nhà lại có 1 dịp được gặp nhau đông đủ trong ngày lễ báo hỉ của dì ở Hà nội. Tuy ngắn ngủi, chưa đủ thời gian để hàn huyên với nhau mọi điều, chưa đủ thời gian để uống với nhau 1 cốc cafe nóng như ngày xưa, hay đi chơi lòng vòng Hà nội nhưng thế cũng là tốt lắm rồi. 1 bữa tiệc ấm cúng và trang trọng cũng đủ để cho người Pháp hiểu hơn về truyền thống và giá trị của gia đình người Việt nam, và những người Việt nam hiểu hơn về một phong cách giản dị và chân thành của những vị khách Pháp. Chắc chuyến đi này đã để lại những ấn tượng với nhiều sắc thái khác nhau trong những vị khách đến từ vùng núi ở nước Pháp xa xôi.

Năm 2008 cũng có nhiều các lễ hội diễn ra như mọi năm, như Lễ hội sao vào tháng 7, Lễ hội mùa hè ở nhà trẻ, Ngày hội thể thao vào tháng 9, Triển lãm tranh, Ngày bố mẹ cùng con đến lớp vào tháng 11. Mỗi lần tham gia lễ hội lại thấy các con lớn thêm một chút, biết làm nhiều thứ hơn. Năm 2008 được đánh dấu bằng sự kiện cuối cùng là Sinh nhật 3 tuổi của anh Chép. Anh Chép 3 tuổi thì cũng có nghĩa là em Khanh sắp được 1 tuổi rồi. Những lúc nào mệt, papa lại than "ôi sao tôi mới ngần này tuổi mà đã có 1 đàn con thế này". Hêhê, 2 có nghĩa là số nhiều rồi papa nhỉ. 1 đàn con nheo nhóc và 2 bố mẹ chưa có việc làm. Nghe có hoàn cảnh không. Nhưng cái gì cũng cần có thời điểm của nó. Hy vọng năm 2009 là sẽ là một năm đem lại những thời điểm thuận lợi cho cả gia đình mình.

Năm 2008 cũng để lại những lo lắng, vất vả cho bố mẹ mỗi khi các con ốm. Nào là em Khanh phải nhập viện, rồi các xét nghiệm, rồi thỉnh thoảng nhà trẻ lại gọi điện báo rằng các con sốt phải đến đón về. Có lẽ điều mẹ cầu mong nhiều nhất cho năm 2009 là cả nhà mình, ông bà, bố mẹ, các con luôn mạnh khỏe, tránh xa được thuốc thang, bác sĩ và bệnh viện.

Cuối cùng, xin chúc một năm 2009 an lành với nhiều niềm vui hạnh phúc !!!

1 comment:

Huong-Giang Pham said...

Chúc nhà Chép-Khanh một năm 2009 thành công và hạnh phúc :) Chúc bố Hưng sớm có việc làm như ý và mẹ Giang bảo vệ luận văn xuất sắc.