Friday, October 24, 2008

Chép-kun gọi "mẹ ơi"!

Chép ngồi thừ ra trên cái ghế trước cửa nhà thờ đạo Thiên chúa gần nhà. Đi dạo mà cứ đòi cầm theo cái gậy bóng chày papa vừa mua cho ở BigC

Hầu như lần nào về VN Chép cũng có vẻ bị sút cân. Chắc do thay đổi môi trường, khẩu vị. Lần này có vẻ cũng tương tự. Nhưng chủ yếu là do nghịch quá. Nhà ông bà ở VN thì rộng rãi, thoáng mát, chứ không như nhà mình ở Nhật chỉ có vài mét vuông, nên Chép tha hồ mà chạy nhảy. Chạy chán từ phòng nọ sang phòng kia thì chạy lên cầu thang, xuống cầu thang. Đến lúc ăn cơm cũng chẳng chịu ngồi yên. Ghế bàn ăn nhà ông bà lại cao nên không hợp với Chép. Chả có cách gì giữ cho con chịu ngồi một chỗ mà ăn. Bực mình kinh khủng. Có hôm Chép hầu như nhịn vì mẹ cương quyết không chịu chạy theo ép con ăn. Nhưng chẳng lẽ cứ bữa nào cũng như thế này. Thế có mà lại sút cân, lại còi xương, không lớn được (rồi nhỡ đâu sau này lại không đủ tiêu chuẩn lái xe máy ở VN đâu con ạ). Thế là mama đành phải vào bếp, nấu vài món theo kiểu con vẫn thường ăn ở Nhật, rồi chạy theo con để bón. Được cái là con cũng chịu ăn hơn, nhưng vẫn phải chạy theo con, vì con chả chịu ngồi yên tí nào.

Mấy hôm đầu về VN tất nhiên là con vẫn tuôn ra toàn tiếng Nhật. Con lại là đứa nói lắm, nói cứ như vẹt ấy. Tất nhiên nói tiếng Nhật ở đây thì chả ai hiểu nhưng con vẫn cứ nói, nói một mình. Ông dắt cháu đi dạo thấy thằng cháu nói nhiều lắm mà ông chỉ biết có ậm ừ. Về quê nội, đến chơi với các anh chị, hỏi xin nước thì cứ "omizu, omizu" chả ai hiểu gì, nên cứ đi lên đi xuống đến mấy lần mà vẫn chưa xin được nước mà uống. Ra đường chơi với các bạn thì vẫn cứ tuôn tiếng Nhật, mặc các bạn nói gì thì nói bằng tiếng Việt, chả biết rồi có hiểu nhau không.

Thế mà được vài hôm thì con bắt đầu học thêm được mấy từ tiếng Việt. Đầu tiên là "đi chơi", vì thích được cho ông đi dạo, rồi "các bạn" vì xung quanh nhà hàng xóm có bao nhiêu bạn rủ đi chơi cùng, rồi gọi "bác Chung ơi", "ông bà ơi" luôn mồm. Nhưng nói hơi ngọng, "các bạn" thì phát âm thành "các bạm", "ông" thì thành "ôm" nghe buồn cười lắm. Rồi xung quanh toàn tiếng Việt, được nghe tiếng Việt nhiều nên thành quen. Tự dưng hôm nay con trai toàn gọi mẹ là "mẹ ơi", gọi rõ to, dõng rạc mà chả ai bảo. Đứng từ tầng 1 mà gọi mama đang ở tầng 3 "mẹ ơi" to lắm làm mama ngạc nhiên quá, cứ vừa "hai, hai" vừa chạy xuống xem con bảo gì. Rồi lại "mẹ ơi" cái này, mẹ ơi cái kia, nghe lạ ghê.

Trẻ con nhanh nhớ mà cũng nhanh quên. Mới được có vài hôm mà tiếng Nhật của con cũng bị "loạng choạng" đi nhiều rồi. Mấy bài hát vẫn thường lải nhải suốt thì bây giờ hơi bị ngắc ngứ, có lúc còn quên chả biết là đang hát đến đâu. Hôm nay định nói là "ichigô nô yogưrưttô" (nghĩa là sữa chua dâu) thì cũng mãi chả nói xong được, cứ từ nọ xọ sang từ kia. Mama hỏi tên các bạn ở lớp thì không nhớ hết đâu, hoặc mãi chẳng nhớ ra tên các bạn, mặt cứ thừ ra.

Về VN được ông ngoại chiều nên con khó bảo lắm, mặt lúc nào cũng "nhơn nhơn" ra. Bà ngoại có lúc bực mình vì không bảo được cháu, quát "cha mày" thì Chép cũng nhại luôn "cha mày" làm bà lại cười hề hề. Vẫn còn nhiều chuyện về con lắm, để hôm nào mama lại kể tiếp.

No comments: