Monday, October 13, 2008

Những chuyện chắc chỉ có ở Việt nam

1. Ở trên máy bay phần vì mệt do máy bay sóc, phần vì buồn ngủ nên mama không để ý khi cô nhân viên phát Tờ Khai hải quan. Xuống đến may bay, ra gần chỗ làm thủ tục mới nhớ ra là chưa khai Tờ khai Hải quan. Mà có đến 4 tờ liền, tờ nào cũng dầy đặc đủ các loại thông tin. Đang viết thì anh Chép đòi đi tè nên papa phải dẫn đi, còn mama thì 1 tay vừa bế em Khanh, 1 tay vừa cầm bút viết. Thế là có mấy anh nhân viên của sân bay chạy ngay lại bảo là đưa anh ấy ghi hộ cho. 2 anh rất nhiệt tình, vừa giở từng quyển passport ra vừa điền vào Tờ khai, rất nhanh, có chỗ còn gạch chéo đi vì chắc là chả cần, chứ nếu là mình thì mình sẽ phải ghi hết. Mama thì vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười vì "phong cách" hết sức nhiệt tình của mấy anh nhân viên, vừa thấy biết ơn các anh lắm vì nếu mama ghi thì sẽ không biết đến bao giờ mới xong. Thật chẳng ở đâu có nhân viên tận tình đối với hành khách như ở đây.

2. Về nhà vào đúng dịp đám cưới của một ông em họ nên dì Hương và mama đi dự. Định đi taxi nhưng dì Hương còn rẽ qua vài chỗ nữa nên lại quyết định đi xe máy, dì Hương đèo. Bây giờ đi xe máy phải đội thêm cái mũ bảo hiểm, nặng trình trịch. Nhà mới bây giờ ở xa trung tâm hơn nên phải đi hơi xa. Đường xá thì mama vẫn chưa biết chỗ nào với chỗ nào, cứ để cho dì Hương đi đâu thì theo đó thôi. Người và xe đâu ra mà lắm thế không biết. Người đứng chờ lên xe bus cứ như biểu tình ở ngoài đường ấy, tràn lan và chả ra hàng lối gì. Xe nào cũng xả khói bụi mù. Xe nọ thi nhau vượt xe kia, chả cần biết là vượt trái hay vượt phải, nhưng cứ phải dí còi mà vượt cho bằng được. Xe máy thì đi tranh cả đường ôtô. Ôtô chả có cách nào khác lại đi sang đường xe máy. Ôi, nói chung là về giao thông ở VN thì ai ai cũng biết rồi, chả nói làm gì nữa. Nhưng có 1 điều cần nói là lần đầu mama ra đường thì bị công an chặn lại vì vi phạm luật giao thông. Ở cái chỗ đèn đỏ lẽ ra phải dừng lại thì dì Hương lại vượt phải. Mama vừa mới hỏi "tại sao cậu không dừng lại" thì bị 1 chú công an đứng ra chặn ngay lại. Thôi chết rồi. Đành phải giả vờ nhăn nhó, xin xỏ giải thích mấy câu ra chiều ăn năn lắm. Nhưng chú cảnh sát sau khi kiểm tra giấy tờ xe xong thì buông ngay 1 câu "vượt đèn đỏ, tịch thu xe nhá", nghe mà thấy sợ. Dì Hương cãi "vượt đèn đỏ mà lại bị giữ xe hả chú". 1 chú khác vẫn mải viết viết giấy phạt lúc này mới bảo, "thôi, nộp 50 nghìn tiền phạt rồi đi". Ôi may quá, được chú "mở lượng khoan hồng" cho nộp phạt. Thế này thì cháu sẽ "vui vẻ" mà nộp phạt lắm. Chứ tịch thu xe thì cháu biết đi dự đám cưới bằng gì.
Mà dì Hương cũng thật chán quá, cứ quen cái kiểu "đèn đỏ được phép rẽ phải" như ở trong Sài gòn. Ở Hà nội này chỗ nào mà không treo cái biển "đèn đỏ được phép rẽ phải" thì đừng có rẽ. Nhớ đấy.

3. Giờ mới biết giải phân cách trên đường (ở Việt nam) có thêm tác dụng làm đất trồng rau sạch, để các gia đình có rau sạch để ăn mà không phải đi mua, tiết kiệm thêm thu nhập. Trước đây các dải đất nằm giữa 2 làn xe này được các công ty giao thông công chính trồng cây xanh, nhưng giờ đây được các gia đình 2 bên đường biến thành các dải rau xanh mơn mởn đủ loại, từ rau cải, rau muống, rau thơm cho đến cả rau bí, ngô. Cứ đất thẳng nhà nào ra thì nhà đấy trồng. Xe đang chạy qua đường cũng cứ qua mà tưới rau, hái rau đem về ăn. Nguy hiểm thì có đấy, nhưng cũng chả sợ. Nhà có rau ăn là tốt rồi. Có thấy ai nói gì đâu. Đất để thế này mà trồng cây cảnh thì phí quá. Để cho nhân dân tận dụng như thế này, thật lợi cả đôi đường.

Những chuyện như thế này ở Việt nam cứ ra đường là sẽ thấy ngay. Mama ngồi sau xe dì Hương mà cứ kêu oái oái. Dì Hương thì quen rồi, chả nói gì, chả cảm thấy gì. Còn bảo mama sao mà kêu ca lắm thế. Mà đúng là ở đây có ai kêu đâu nhỉ. Ai cũng "quen rồi", "chấp nhận đi". Cứ cái kiểu "chấp nhận đi" này mới đáng nói đây. Ai cũng chấp nhận thì còn ai muốn thay đổi nữa. Chắc mama cũng phải cố gắng mà học cách chấp nhận thôi.

No comments: