Thursday, October 9, 2008

Chuyến bay Kansai- Hà nội


Đến lúc cái xe MK taxi đến đón trước cửa thì bố mẹ vẫn chưa xếp xong hành lý. Chỉ còn kịp nhét vội những gì nhớ ra được vào cái túi xách tay. Ông lái xe lúc đấy mới thấy chủ nhà khệ nệ đem rác đi vứt thay vì xách hành lý xuống thì chắc ngán ngẩm lắm. Suốt mấy ngày hôm nay bận đến chóng mặt mà vẫn chưa xong hết việc. Đến lúc ngồi lên xe nghĩ lại xem còn thiếu những gì thì mới thấy là quên bao nhiêu thứ: địu cho em Khanh, quần áo ngủ của mẹ, album ảnh ... nhưng may mà cũng không có gì quan trọng lắm.

Thủ tục ở sân bay không gặp vấn đề gì. Nhưng có điều không mang địu cho Khanh nên bố mẹ phải bế em Khanh, rồi còn bao nhiêu hành lý xách tay lỉnh kỉnh nữa, mà Chép thì cứ chạy đi lung tung. Lúc kiểm tra passport và giấy tờ trước khi ra cửa, nhân viên của sân bay đã phải nhắc nhở vì Chép đã chạy sang phía bên kia trong lúc đang chờ làm thủ tục. Rồi còn mở cả cái vali kéo tay làm bao nhiêu hành lý rơi ra hết.

Ra đến cửa ngồi chờ để lên máy bay, Chép háo hức lắm. Vì ngồi ở đấy có thể nhìn ngay ra cái máy bay to uỳnh đang đỗ của JAL. Nhà có 2 trẻ em nên được ưu tiên lên máy bay đầu tiên cùng với hạng VIP. Chỉ có điều là máy bay bé, nên em Khanh không có cái basket để nằm, papa phải bế suốt dọc đường. Anh Chép thì bây giờ có ghế ngồi riêng rồi, ngồi ngay cạnh cửa sổ, nhưng vì là bay buổi tối nên Chép cứ kêu là không nhìn thấy gì. Chép ngó ngoáy nghịch đủ thứ, chỉ ngồi im được 1 lúc khi xem hoạt hình thôi. 2 tiếng đầu máy bay sóc kinh khủng, chắc do thời tiết xấu, nên thỉnh thoảng tín hiệu thắt dây an toàn lại được bật lên. May mà 2 tiếng sau bay êm hơn, Chép nằm ngủ 1 giấc ngon lành.

9h30 máy bay hạ cánh. Nhà Chép ra sau cùng vì lỉnh kỉnh nhiều thứ quá. Ra đến nơi thì lại nhớ ra còn phải viết 4 cái tờ khai hải quan nữa nên mất khá nhiều thời gian. Lúc ra lấy hành lý thì chỉ còn đúng 3 chiếc vali chạy trên băng chuyền. Ngó nghiêng ra ngoài xem ông bà và dì Hương đâu nhưng không thấy. Đến lúc cả nhà ra đến bên ngoài rồi vẫn không thấy ông bà đâu. Quái lạ nhỉ, mọi lần ông bà vẫn đi sớm lắm cơ mà. Hay ông bà đợi ở nhầm chỗ. Đi tìm loanh quanh 1 lúc cũng không thấy đâu. Hay là xe ông bà có gặp gì trục trặc dòng đường không nhỉ. Mà chẳng có tiền việt để gọi điện. Cả nhà phải đứng chờ. Mọi người xung quanh cứ nhìn ra vẻ tò mò lắm, nhà nào mà tay xách nách mang, lại còn 2 con nhỏ mà chẳng có ai ra đón. Được khoảng 15p thì thấy ông bà và dì Hương đến. Hoá ra trước khi đi, mama bảo với bà ngoại là 11h máy bay mới hạ cánh nên gần 10h ông bà mới đi. Mama thì lại đãng trí thông báo giờ Nhật chứ không phải giờ VN. Thật khổ quá.

Lần này cả nhà về nhà ông bà ngoại trước. Mà ông bà cũng vừa chuyển nhà nên xe ôtô đưa thẳng về nhà mới của ông bà. Nhà ông bà đẹp và thiết kế hợp lý hơn nhà cũ. Sẽ có nhiều chuyện để nói, nhiều nơi để đi, nhiều người để thăm hỏi đây. Hy vọng mama vẫn có thời gian để viết blog và hoàn thành cái luận văn.

No comments: