Sunday, October 5, 2008

Chuyển nhà

4 năm học của papa kết thúc cũng đồng nghĩa với việc nhà mình bị "tống cổ" ra khỏi cái kí túc xá vừa rẻ, vừa tiện nghi, lại rộng rãi. 4 năm ở đây lúc nào cũng tự hào nhà mình giống như kiểu "địa chủ" ở Kyoto ấy. Nhà đã rộng lại còn có hẳn một cái vườn để (papa) trồng các loại cây. Có hồi còn có cả rau bí để ăn nữa cơ đấy. Nhà mình ở đây khéo khối người phải "ghen tị" nhỉ.

Thế mà 4 năm rồi cũng qua đi. Đến lúc phải đi tìm nhà và chuyển nhà. Mà lại đúng vào lúc papa thì phải viết luận văn tốt nghiệp, còn mama thì cũng phải "nghĩ ra một cái gì đấy mà viết cho xong".

Mà hoá ra tìm nhà lần này không phải dễ. Nếu là nhà đơn thì nhiều, nhưng nhà dành cho gia đình, mà lại có đến 2 con nhỏ, mà lại là lưu học sinh nữa thì không đơn giản chút nào. Thử đi hỏi ở mấy chỗ môi giới nhà đất thì mới thấy hết được cái sự khó. Mà khó cũng bởi vì yêu cầu mình đặt ra là nhà phải có vị trí thuận lợi, gần trường học của mama và gần nhà trẻ của 2 anh em, rồi còn phải rẻ nữa, chứ đắt quá thì chịu. Môi giới nhà đất thì lúc nào chẳng muốn giới thiệu nhà đắt đắt một tí, vì tiền môi giới được tính bằng 50% giá tiền thuê nhà 1 tháng mà.

Mức giá cứ dần dần bị nâng quá lên so với yêu cầu đặt ra, mà có phải như thế là đã thuê được đâu. Ngồi chờ mấy nhân viên nhà đất gõ máy tính, tìm mãi mới được cái nhà ưng ý về vị trí, giá cả và diện tích rồi gọi điện đến hỏi chủ nhà. Nhưng có chỗ chủ nhà từ chối trẻ con, vì sợ nó quấy khóc làm phiền đến xung quanh. Có chỗ lại từ chối cho người nước ngoài thuê, vì lý do là chủ nhà không communicate được bằng tiếng Anh, và có thể có những lý do khác nữa. Tìm nhà kiểu này thì không biết đến bao giờ mới xong.

Rồi mama được bạn bè chỉ cho 1 bọn môi giới nhà đất, chuyên môi giới cho lưu học sinh nhà thuê với giá rẻ. Xem đi xem lại được vài cái nhà cuối cùng thì mama và papa đều "chặc lưỡi" thuê 1 cái nhà vừa chật vừa cũ, nhưng được cái là vị trí thuận tiện, lại ở gần cô bạn thân cùng lab người Indonesia của mama (nên có thể share luôn internet), nhà có trẻ con hay người nước ngoài cũng đều ok hết, và quan trọng là giá thuê nhà rất phải chăng.

Khu nhà này hoá ra là toàn người nước ngoài, là sinh viên hay dân nghiên cứu của Kyodai. Đồ đạc được chuyển đến bằng 1 cái xe đi thuê, chất chật ních cả xe không còn một chỗ hở nào, thế mà papa và mama vẫn còn phải vài chuyến xe đạp nữa mới hết những đồ còn vương vãi lại ở nhà cũ. Khiếp, đồ đạc chẳng có tủ lạnh hay máy giặt gì mà sao nhiều thế không biết, toàn những thứ linh tinh. Tất cả đồ đem sang nhà mới thì trong phòng chẳng có chỗ nào mà đi nữa.

Đấy là cách đây 1 tuần rồi, chứ bây giờ thì nhà cửa cũng tàm tạm, mặc dù cũng chưa đâu vào đấy lắm. Đang ở nhà kiểu Âu chuyển sang cái nhà kiểu Nhật này thấy nhiều cái bất tiện, nhưng đã là nhà của mình thì chắc là sẽ quen thôi.

No comments: