Tuesday, March 25, 2008

Cụ ngoại mất

Bà ngoại của mẹ, mà Chép và em Khanh gọi là cụ, đã chọn ngày 23/3 (16 âm lịch) để ra đi thật rồi. Lần này thì cụ đi thật. Chứ không phải như nhiều năm về trước, từng đoàn xe chở vòng hoa tang từ Hà nội lên tận Hải Dương để dự đám tang cụ nhưng đến nơi thì mới biết cái tin cụ mất chỉ là tin "rởm" do cậu (con trai duy nhất của cụ) "hâm hâm" thế nào mà lại "nghĩ ra". Hồi đấy được tận mắt nhìn thấy cảnh người ra đến viếng đám tang của mình, không biết cụ nghĩ gì nhỉ. Mà hồi đấy cụ còn khoẻ lắm, còn minh mẫn lắm, đã chết thế nào được. Các dì và mọi người ở quê vẫn hay đùa thế. Mà con cháu cũng phải công nhận là cụ khoẻ và minh mẫn lạ thường. Bữa nào mà được mời rượu hay bia thì cụ vui lắm. Nhìn cụ uống bia mà con cháu cũng phải thấy thèm. Nhưng được cái là cụ cũng chỉ uống vừa đủ, chứ chưa thấy cụ say bao giờ (hay là các chú dì không cho cụ được uống nhiều quá nhỉ). Đêm thì cụ ngủ rất ngon, cứ đặt lưng xuống là ngủ ngay được. Nói chuyện với cụ thì nhiều khi con cháu cũng không theo kịp, vì cụ nói rất nhanh. Đến mức mà dì Hương về quê thăm bà cứ ngạc nhiên là sao "bà ngoại mình nói chuyện nhanh và minh mẫn thế nhỉ". Thế mà cụ đã ở cái tuổi hơn 90 rồi đấy, mấy lần nhận bằng khen và mừng thọ của phường hay xã rồi đấy. Con cháu sau này có sống được đến tuổi của cụ thì cũng chỉ mong được như cụ.
Nhưng mấy năm gần đây thì thấy cụ cũng hay kêu mệt mệt. Thực ra người cụ không có bệnh gì, nhưng chắc cụ mệt do huyết áp, hay do thời tiết thay đổi thất thường. Những lần mệt mệt như thế cụ hay doạ chết. Đến lúc cụ khoẻ lại thì con cháu lại đùa "cụ cứ doạ chết mà chẳng thấy chết gì cả". Thế mà lần này cụ đi thật. Chẳng hiểu sao cụ doạ nhiều lần thế rồi, mà lần này khi nghe tin cụ mất vẫn không thể tin được, vẫn thấy nó đột ngột quá. Cụ chọn đúng cái ngày đứa cháu gái đi lấy chồng, đám cưới đã tổ chức xong xuôi, và con cháu có mặt gần như đông đủ để cụ ra đi. Thế là cụ đã được gặp hầu như tất cả họ hàng rồi, cụ cảm thấy ra đi vào lúc này là "được rồi" chăng?. Lúc gần mất cụ chỉ thấy người hơi mệt mệt và khó thở, rồi mọi người kể là cụ ra đi nhẹ nhàng. Cụ đi gặp cụ ông rồi. Mà cụ cũng xa cụ ông đến gần ba chục năm rồi còn gì. Từ nay con cháu phải chia tay cụ, không còn được nghe thấy tiếng cười giọng nói sang sảng của cụ, không còn được thấy cái dáng ngồi uống bia và khâm phục "tửu lượng" của cụ nữa.
Mẹ được gặp cụ lần cuối cùng là tháng 4/2007, còn Chép là đứa chắt đầu tiên được gặp cụ đấy. Cụ vẫn thường hay "ghen tị" với mọi người là cụ đã gần trăm tuổi rồi mà mới chỉ có 2 chắt, một đứa thì ở trong Sài gòn, còn 1 đứa thì ở tận bên Nhật, chả mấy khi cụ được gặp. Tại các cháu của cụ chả đứa nào chịu lấy chồng lấy vợ sớm để cụ có thật nhiều chắt. Chắt Khanh thế là cũng không có dịp được gặp cụ rồi.
Cả nhà Chép mong sẽ có 1 ngày gần nhất để về thắp 1 nén hương tưởng nhớ đến cụ.

No comments: