Anh Chép thấy em Khanh được nằm xe đẩy thì đòi, nên cũng phải cho anh Chép ngồi xe riêng. 2 anh em 2 xe, bố mẹ mỗi người 1 xe đẩy. Cả nhà đi bộ ra công viên gần siêu thị Nakamura. Vừa đến nơi thì thấy cả nhà bạn It-chan, bạn cùng lớp của CHép cũng đang chơi ở đó. 2 chị em It-chan và mấy bạn khác nhìn thấy Chép thì gọi toáng lên "Kien-chan, Kien-chan" rồi ra dắt Kiên vào chơi. Kiên mới đến thấy đông người quá nên vẫn còn hơi ngượng.

Chị gái của It-chan thì quý Kiên lắm, lăng xăng dẫn Kiên đi chơi.

Phải 1 lúc sau Kiên mới hăng hái tham gia các trò, nào là bập bênh này,

chơi cầu trượt này. Nhưng trượt 1 mình thì cư kêu "kowai" (sợ lắm) rồi mãi không chịu trượt xuống. Mẹ phải đứng cạnh hoặc là mẹ của bạn It-chan đứng cạnh cầm tay thì mới chịu tụt xuống. Thế mà bạn It-chan trượt được 1 mình cơ đấy. Chắc tại cái cầu trượt này cao hơn ở nhà trẻ, mà Chép lại không hay ra đây chơi nên không quen đây mà. Nhưng Chép trượt cùng với papa thì cười toe toét.





Chơi ở công viên 1 lúc thì cả nhà đi ra khu siêu thị Izumiya chơi. Trên đường đi anh Chép không chịu ngồi xe đẩy nữa mà đòi xuống đẩy xe như thế này đây. Thôi cứ để cho anh Chép đi bộ cho khoẻ người.

Em Khanh thì nằm xe đẩy suốt, lúc ở công viên ăn hết 1 bình 120cc xong rồi lim dim ngủ. Các anh chị chơi gần đó cứ thỉnh thoảng lại đến gần em Khanh để ngó, rồi khen "kawai, kawai". Hôm nay được đi chơi lần đầu tiên, em Khanh ngoan lắm. Mong rằng từ nay sẽ có nhiều ngày nắng ấm để cả nhà mình được đi chơi nhiều nhé.

No comments:
Post a Comment