Tuesday, August 12, 2008

Chép 2 tuổi 7 tháng (phần 2)

Dạo này Chép chăm chú vào trò ghép hình. Khi gần 2 tuổi con đã ghép được đúng chỗ các miếng ghép to hình ôtô. Hồi đấy bố mẹ ngạc nhiên lắm. Còn bây giờ hầu như ngày nào con cũng chơi trò ghép hình ở nhà trẻ. Những miếng ghép được xếp lại thành hình ôtô, máy bay, tàu hoả. Xếp xong con đặt lên cửa sổ chờ bố mẹ đến đón để khoe. Nhưng dạo này con chẳng muốn khoe nữa. Vì con thấy trò đấy chơi mãi rồi, đơn giản đi rồi. Papa kể là cô giáo phải chạy ra để khoe papa là Kiên đã xếp được những hình gì, còn con trai thì trông vẻ mặt cứ như không ấy. Rồi papa lôi ra cái tranh ghép khoảng 80 miếng gì đó, mua từ lâu rồi nhưng phải cất đi vì hồi đấy con chưa chơi được. Nhưng bây giờ con cố gắng 1 tí là có thể xếp được. Con nhìn hình rất tinh nhé. Mẹ nghĩ là con cũng có khiếu quan sát đấy. Bộ đồ chơi khác cũng là những miếng ghép mà dì Thu tặng vào dịp Giáng sinh vừa rồi cũng đã được Chép "giải quyết" xong. Papa cất đi từ hồi đấy đến giờ mới lôi ra, vì thấy con ham xếp hình quá. Nhưng bộ này bây giờ có vẻ hơi "dưới cơ" của Chép nên không hiểu con có thích lâu được không.

Dạo này Chép thích ăn natto - một món ăn Nhật duy nhất mà mẹ chưa bao giờ dám thử. Món này được cho là rất tốt cho sức khoẻ, được làm từ đậu tương, nhưng có mùi rất khó ngửi. Khó ngửi như thế nào thì chính mama cũng không biết, vì chưa bao giờ đủ dũng cảm để ngửi. Thế mà Chép lại thích ăn. Thực ra nhà mình từ trước đến nay có bao giờ mua natto về ăn đâu. Nhưng tự dưng papa đi ăn ở canteen của trường lại ăn món này, rồi dần dần thấy ngon, bắt mama phải mua về nhà ăn. Ai dè Chép cũng thích kinh khủng, có hôm còn ăn hết cả phần của papa. Chỉ cần natto để lên trên cơm là Chép chén cả cơm lẫn natto, hết cả bát. Hôm nào mà có món natto thì cho Chép ăn nhàn lắm.

Dạo này Chép phân công bố mẹ làm việc rất rõ ràng. Lúc đón Chép ở nhà trẻ thì Chép thích papa. Vì papa đưa Chép đi lòng vòng bằng xe đạp. Nhìn thấy mama đến đón là Chép ngồi lì ra chẳng chịu về, rồi còn cứ tiếp tục chơi. Có hôm vừa nhìn thấy mặt mama ở ngoài cửa là đã hét lên "mama iran" (tức là không cần mama). Thế có tức không cơ chứ. Rồi còn chạy ra chỉ tay vào cái xe đẩy của em Khanh, ý là bảo "mama đi mà phụ trách em Khanh". Nhưng nếu nhìn thấy papa lúc đấy thì vừa cười hềnh hệch vừa chạy ngay ra ngoài, rồi chẳng cần bảo cũng tự lấy giầy ra đi thật nhanh để được ngồi lên xe đạp. Rồi còn đòi papa đi lên trước mama và em Khanh nữa chứ. Cứ như lúc đấy mama là con số 0 ấy.

Thế mà đến lúc đi ngủ thì lại đuổi papa đi, không cho nằm cạnh mà bắt mama vào nằm cùng, rồi lại ôm cổ mama rất tình cảm. Có hôm papa trêu, cứ đòi vào nằm cạnh thì Chép lại tức quá hét lên "papa iran" (không cần papa), rồi đánh papa bùm bụp. Ban đêm đang ngủ mà thức dậy lại thấy papa nằm cạnh chứ không phải papa thì lại gào lên "mama, mama" nghe đến là khổ. Hoá ra con trai yêu mẹ đến thế cơ đấy. Papa bảo "nó chỉ thích papa vì được papa chở đi xe đạp thôi, chứ nó yêu mama thì đấy là tình yêu bản năng đấy, vì trong lúc mê ngủ nó cũng gọi mama mà". Papa giải thích thế nghe cũng được đấy. Con trai nó yêu mama lắm mà.

No comments: