Thursday, July 17, 2008

Con gái ơi, mama gọi con là Bống nhé

Bống. Cá bống. Cái tên nghe cũng được đấy chứ.
Thực ra người đầu tiên gọi con gái là Bống là chú Tuệ. Chú ấy đến nhà chơi hồi Khanh mới sinh, và chú ấy gọi luôn con là Bống. Chú ấy bảo chẳng có lý do gì cả, chỉ vì chú ấy thích gọi con là Bống. Đúng là cái chú Tuệ này thật buồn cười, trả lời thế mà cũng gọi là trả lời. Ấy thế mà bây giờ mama thấy cái tên Bống đấy lại hay. Nhưng mà có lý do hẳn hoi đấy nhé.
Papa bảo cá bống ăn tham lắm, câu bằng mồi gì cũng được. Thế là thấy giống Khanh rồi. Khanh chẳng bao giờ chê sữa cả. Khanh chỉ khóc lúc nào đói thôi. Còn no bụng rồi thì chẳng khóc làm gì cho mệt, tốn kalo. Papa lại còn hay trêu con theo kiểu đem bình sữa đến vung vẩy trước mặt cho con thèm đã, chứ chưa đút vào mồm ngay, làm con cuống lên, cái mồm cứ đớp đớp, mắt thì dõi theo bình sữa. Rồi chờ thêm 1 lúc nữa mà vẫn chưa thấy được ăn thì thế nào cũng cáu. Papa thì thấy con thế thì "thích" lắm, lần nào cũng "giở cái bài đấy ra". Papa "câu" con bằng "mồi" sữa đấy, có dễ không. Thế cho nên con giống con cá Bống rồi.
Anh thì là Chép, còn em thì là Bống, cũng là cá cả. Cá Chép và cá Bống, cá nào kho cũng ngon. Cả mama và papa đều thích 2 cái món này, có khi là thích nhất trong các thể loại cũng nên. Cho nên gọi con là Bống thì mama cũng thích lắm.
Từ nay mama và mọi người sẽ gọi con gái là Bống nhé. Con có thích không?

Cái Bống là cái Bống bang
Khéo sảy khéo sàng cho mẹ nấu cơm
Mẹ Bống đi chợ đường trơn,
Bống ra gánh giúp chạy cơn mưa rào...

Bống dễ thương chưa, biết ra gánh giúp mẹ chạy cơn mưa rào cơ đấy. Mama đang mong con gái lớn nhanh để sau này giúp mama nhặt rau, nấu cơm nữa. Mama mong lắm...

No comments: