Tuesday, July 29, 2008

Nhật kí những ngày papa đi vắng

Ngày thứ ba
Tưởng là đã hết mùa mưa rồi, thế mà hôm nay trời lại đổ mưa rào rào sau những ngày nóng đến kinh người. Sáng ra đưa 2 anh em đi học, may mà trời chưa mưa. Nhưng chỉ sau đấy 1 tí thì mưa như trút nước. Đến tận 5h chiều mama đi đón 2 anh em trời vẫn mưa. Đã mua cho anh Chép 1 cái áo mưa loại dành cho trẻ con từ mấy tuần trước rồi nhưng áo rộng thùng thình, mama mặc vẫn còn rộng. Em Khanh nằm xe thì có nilon trùm rồi. Mama thì mặc áo mưa, 1 tay thì đẩy xe, 1 tay thì che ô cho anh Chép. Lúc đầu anh Chép cũng đòi cầm ô, nhưng chỉ đi được 10m thì chán, bắt mẹ cầm. Mà anh Chép có chịu đi vào trong ô đâu, cứ hết đi nhanh lại đi chậm, có lúc còn ngồi xuống ngó cái xe ôtô đi đằng xa. Mưa mỗi lúc một to. Đã thế chân em Khanh lại thỉnh thoảng thò ra ngoài cái nilon che mưa nên mama cứ phải dừng lại để cho chân em vào trong, nhưng cũng chỉ được 1 lúc, rồi lại thò ra ngoài. Cái nilon cũng đọng đầy nước, làm nó trũng xuống, sát đến tận mặt em, thế là em kéo tay, túm cái nilon cho luôn vào mồm cắn. Mama và anh Chép cũng ướt khá nhiều. Đã thế anh Chép lại cứ đi vào những chỗ nước đọng trên đường, ướt hết cả giầy. Mama thì cũng phải lái cái xe theo hướng đi của anh Chép để còn che ô. Đến là mệt. Sao tiến từng mét một chậm thế không biết. Mưa thì cứ xối xả. Giá có papa ở nhà thì anh Chép đã được đi xe đạp cùng papa rồi. Mà hôm nay anh Chép đã cố gắng lắm rồi, vừa đi vừa bám vào xe của em Khanh, mama 1 bên, anh Chép 1 bên. Khổ thân con trai. Về đến nhà, được mama khen, anh Chép vui lắm. Giá mà có papa ở nhà thì mẹ con mình đã không vất vả đến thế con trai nhỉ.

Ngày thứ tư: Lỗi tại mẹ
Sáng ra, chuẩn bị đến trường, anh Chép lại đòi đi xe đạp, bắt mama đi cùng, còn để em Khanh ở nhà. Mama đành phải "đút lót" cho 2 cái kẹo mới chịu đi bộ. Nhưng phải dặn là khi nào đến trường thì phải ăn hết 2 cái kẹo mới được vào lớp, vì hôm qua cô giáo đã nhắc nhở khi thấy anh Chép đến lớp mà mồm vẫn ngậm kẹo. Thế là đi được nửa đường thì há to mồm cho mama nhìn thấy là anh Chép đã ăn hết kẹo, rồi còn hét toáng lên gọi cô giáo, ý là cô nhìn mồm Chép không còn kẹo đâu đấy. Đến chiều, mama đi đón 2 anh em về. Trời lại xầm xì, lác đác vài hạt mưa. May mà về gần đến nhà thì trời mới mưa nặng hạt hơn, chỉ lấm tấm ướt áo 1 tí. Hôm nay mọi việc có vẻ như xuôn xẻ.
Nhưng không phải vậy.
8h tối, sau khi em Khanh đã uống sữa xong, anh Chép và mama cũng đã ăn cơm xong, anh Chép đang mải chơi với 3 hộp pudding vừa lấy từ tủ lạnh ra để chuẩn bị ăn tráng miệng. Mama cũng đã dọn dẹp các thứ xong nên lôi máy tính ra cắm (thực ra hôm nay mama đã định để máy tính ở lab nhưng cuối cùng nghĩ thế nào lại đem về). Cắm xong cái máy tính, quay ra thì thấy em Khanh cứ như đang nhai cái gì đấy. Anh Chép thì ngồi cạnh, 3 hộp pudding đã được bóc ra khỏi giấy nilon. Nghĩ là anh Chép nhét cái gì đấy vào miệng em, mama hỏi nhưng anh Chép không nói. Mama móc tay vào miệng em nhưng không thấy gì, nên nghĩ là chắc không phải. Thế mà mama vừa quay ra check mail 1 tí mà tự nhiên em Khanh nôn thốc nôn tháo. Mama sợ quá, vỗ vào lưng em nhưng em vẫn tiếp tục nôn. Hoá ra trong chỗ sữa nôn ra có lẫn 1 miếng nilon nhỏ. Chắc anh Chép đưa vào mồm em hoặc là đưa cho em cầm rồi em nhét vào mồm rồi. Khổ thân con gái quá. Mama không để ý gì cả. Nếu không phải là miếng nilon mà là 1 cái gì khác thì không biết sẽ thế nào. Papa biết thế nào cũng mắng mama cho mà xem. Hôm nay, lúc anh Chép ăn kẹo, cũng đã gí vào mồm em 1 tí rồi mới nhét vào mồm ăn. Mama phải để ý các con hơn thôi. Mama thật tệ quá.

No comments: